Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 33:: Suy yếu nhân vật chính thế lực! Phía sau màn trù hoạch toàn bộ

**Chương 33: Suy yếu thế lực nhân vật chính! Kế hoạch phía sau màn...**
... ...
**Khu dân cư Triều Âm** ——
Nơi đây là khu nhà giàu nổi tiếng ở Ma Đô. Mỗi căn nhà ở đây đều có giá khởi điểm hàng nghìn vạn.
"Các người đây là lừa đảo, ta muốn báo cảnh sát..."
Trước một ngôi nhà.
Một người phụ nữ trung niên cầm trong tay một tờ giấy nợ, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, hung tợn trừng mắt nhìn mấy tên lưu manh côn đồ.
"Đừng nói bậy, giấy trắng mực đen ở đây, con trai ngươi còn ấn dấu tay..."
"Đừng nói báo cảnh sát, ngươi có kêu trời cũng vô dụng."
Một tên lưu manh vẻ mặt không đáng, cười nhạt.
"Không thể nào... Con ta sao lại mượn nhiều tiền như vậy?"
Cô gái trung niên chính là Lý Bình.
Tờ giấy nợ trong tay nàng, rõ ràng là giấy nợ của con trai nàng. Tám trăm triệu giấy nợ, là người có thể viết ra sao? Huống hồ những người này nhìn một cái đã biết là côn đồ... Lý Bình không khỏi cảm thấy ảo não.
Do bận rộn công việc, không để ý đến việc giáo dục con cái, thích cờ bạc, thường qua lại với những hạng người bát nháo.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện.
"Có gì không thể, con trai ngươi vận khí quá kém, ở sòng bạc của chúng ta thua một ngày một đêm, thiếu số tiền này rất bình thường a?"
"Cái gì? Sòng bạc? Nhất định là các ngươi giăng bẫy, số tiền này ta không nhận...."
Lý Bình lúc này rốt cuộc biết tại sao con trai mình thiếu nhiều tiền như vậy. Nhưng cũng không đúng. Con trai mặc dù ham cờ bạc, nhưng vẫn có chút chừng mực. Nhất định là bị đám người kia lừa rồi.
Xoẹt ——
Hai tay bà ta dùng sức, "Răng rắc" một tiếng xé nát tờ giấy nợ trong tay.
"A... Ngươi đây là không định nhận nợ?"
"Quên nói cho ngươi biết, đây chẳng qua là bản sao mà thôi, bản gốc vẫn còn trong tay chúng ta."
"Ngươi tùy tiện xé, ngươi muốn xé bao nhiêu thì xé bấy nhiêu."
"Nhưng trước đó, ta cho ngươi xem qua tình hình của con trai ngươi..."
Một tên lưu manh lấy điện thoại di động ra, mở một video bên trong, đưa tới trước mặt Lý Bình.
Trong video ——
Một thanh niên bị trói trên ghế, trên người khắp nơi đều là vết roi da để lại. Cuối cùng ngẩng đầu, giọng khàn khàn kêu: "Mẹ, cứu con..."
Thấy một màn như vậy, tim Lý Bình như tan nát.
Run rẩy chỉ vào mấy người: "Các ngươi đây là bắt cóc, là mưu sát, mau thả con ta ra..."
Tên côn đồ thu điện thoại di động về, biểu tình không cho là đúng.
"Cho ngươi một ngày thời gian, đem tiền đánh vào tài khoản này, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí với con trai ngươi."
"Mặt khác, đừng nghĩ báo cảnh sát, chúng ta có người chống lưng..."
"Nếu để cho chúng ta biết ngươi báo cảnh sát? Đừng trách chúng ta lấy xuống vài thứ trên người con trai ngươi."
Hắn huýt sáo một tiếng, một đám côn đồ cười đùa rời đi.
Lý Bình sững sờ tại chỗ, cầm trong tay số điện thoại và dãy số thẻ ngơ ngẩn xuất thần.
... ... ... ... . . . . .
Thời gian từng chút trôi qua...
Vợ chồng Lý Bình đứng ngồi không yên, vò đầu bứt tai. Con trai bị bắt cóc, họ không biết phải làm sao. Họ rất muốn báo cảnh sát, nhưng lại lo lắng cho an nguy của con. Không báo cảnh sát, lấy tiền chuộc con về, nhưng đó lại là tám trăm triệu...
"Cứ làm theo lời đám lưu manh kia nói, đem tiền chuyển khoản, chờ cứu được Tiểu Trúc về, chúng ta báo cảnh sát sau."
Đây là quyết định thống nhất của hai người. Nhà họ không thiếu tiền, tám trăm triệu, vẫn có thể xoay xở được... Tiền mất rồi, có thể kiếm lại. Người không còn, thật sự có thể mất.
Tiếp theo, hai vợ chồng bắt đầu xoay tiền. Cuối cùng hai người chỉ gom góp được hơn một trăm triệu... Số tiền còn lại đều đem đi đầu tư. Muốn thu hồi lại trong thời gian ngắn, có chút khó khăn.
Cuối cùng, vẫn là Lý Bình nghĩ tới cổ phần của tập đoàn Hứa thị.
Nhớ trước đây Hứa Hạo nguyện ý ra giá gấp đôi để thu mua cổ phần. Lúc đó bà ta cảm thấy tập đoàn Hứa thị có triển vọng phát triển lớn, liền không đồng ý.
Nhưng bây giờ không bán không được...
... ... ... ... . . .
Đinh linh linh...
Đinh linh linh...
Đinh linh linh...
Khi Hứa Hạo nhận được điện thoại của Lý Bình, đã là ngày hôm sau.
Tối hôm qua thỏ nữ lang Tô Vãn Thu đã cho hắn hưởng thụ cực hạn. Vì cảm giác xấu hổ, giá trị tâm tình tăng lên vùn vụt...
Chứng kiến số điện thoại hiển thị, Hứa Hạo thần sắc nghiền ngẫm, nhấn nút nghe.
"Hứa tổng, ta là Lý Bình."
Bà ta nói ra ý định muốn bán cổ phần.
"Hóa ra là việc này a, thật ra không giấu gì Lý đổng sự, cổ phần trong tay ta đã đủ, không cần nữa..."
Hắn nhất định phải lấy lại toàn bộ cổ phần, nhưng cũng không biểu hiện ra vội vàng như vậy. Sẽ không giống trước đây lấy giá gấp đôi thu mua.
Bây giờ người gấp không phải là hắn.
"A?"
Lý Bình nghe xong trợn tròn mắt. Trước đây còn nói giá gấp đôi thu mua, sao đột nhiên lại không mua nữa?
"Vậy đi... Nếu như Lý đổng sự nguyện ý bán, ta sẽ lấy giá thị trường thu mua..."
Lý Bình trong lòng cay đắng.
Giá này mặc dù là giá thị trường, nhưng trực tiếp giảm một nửa. Sớm biết thế này thì trước đây đã nên bán...
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Cuối cùng Lý Bình vẫn chấp nhận điều kiện này.
Đến công ty hoàn thành xong thủ tục chuyển nhượng, Hứa Hạo chuyển tiền cho Lý Bình.
Lý Bình nhận được tiền liền vội vàng về nhà, dựa theo tài khoản ngân hàng mà bọn côn đồ cung cấp, chuyển tiền vào...
Gọi điện thoại tới hỏi.
Sau một phen dây dưa, hai vợ chồng rốt cuộc cũng tìm thấy đứa con trai thảm thương của mình ở một con hẻm cụt.
Hai người lập tức báo cảnh sát.
Bắt cóc tống tiền đòi tám trăm triệu, đây có thể coi là một vụ án chấn động...
Một đội cảnh sát xuất động, đi tới phố Hạnh Phúc, niêm phong một sòng bạc dưới lòng đất. Bắt một nhóm người lớn.
Nhưng, bên trong lại không có bóng dáng của mấy tên côn đồ mà Lý Bình nói...
Đây là nhà máy của Huynh Đệ bang. Cho rằng bọn chúng đã giấu người, Nam Thành lại triển khai một đợt hành động truy quét tội phạm.
Tổng bộ Huynh Đệ bang, một đám cán bộ cấp cao của bang hội đang mở hội nghị...
Trần Mặc bất ngờ có mặt trong số đó.
Lúc này, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi.
"Vẫn chưa có tin tức của A Tam bọn họ sao?"
"Rốt cuộc là ai cho bọn chúng lá gan bắt cóc? Còn dám tống tiền người khác tám trăm triệu, làm hại toàn bộ Huynh Đệ bang gặp họa theo."
Mà ở tập đoàn Hứa thị ——
Phòng làm việc của tổng giám đốc!
Thư ký Lý Khôn đang cung kính đứng trước mặt Hứa Hạo, báo cáo quá trình hành động lần này...
Thì ra, tất cả đều là do Hứa Hạo tính kế.
Vụ bắt cóc có dự mưu này, là hắn bảo Lão Mạc tìm mấy người trong Huynh Đệ bang. Vu oan giá họa. Mục đích chính là suy yếu thực lực của Huynh Đệ bang... Nếu không Lưu gia sẽ không đối phó được.
Kỳ thực Huynh Đệ bang có một lão đại tốt, hành sự không giống như các bang phái khác không kiêng nể gì.
Bình thường ước thúc thuộc hạ, không làm chuyện trộm cắp, kinh doanh đàng hoàng. Nhưng rừng lớn, chim nào cũng có... Người c·hết vì tiền, chim c·hết vì ăn, huống hồ là lợi ích lớn như vậy.
Đảm bảo thù lao xong, mấy tên côn đồ đã bị thuyết phục.
"Không để lại manh mối chứ?"
Lý Khôn cung cung kính kính nói.
"Lão Mạc mang theo mấy người lên du thuyền, phỏng chừng lúc này, đã cho cá mập ăn no..." ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận