Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 409:: Dụ dỗ hoa tỷ muội! Ép khô cuối cùng giá trị! Làm cho nhân vật chính cả thế gian đều là kẻ địch

**Chương 409: Dụ dỗ hoa tỷ muội! Bóp nặn giá trị cuối cùng! Khiến nhân vật chính cả thế gian đều là kẻ địch**
Giọng nói của Hứa Hạo vẫn ôn nhu như trước.
Có thể đối với Trầm Lạc Nhạn mà nói, lại phảng phất như lời thì thầm của Ác Ma.
Hơi nóng phả vào tai.
Lỗ tai truyền đến một trận cảm giác khác thường.
Nhưng nàng hoàn toàn không để ý tới.
Lúc này trong đầu nàng, chỉ có lời nói của Hứa Hạo.
Sắc mặt nàng lúc xanh lúc trắng. . .
Trong mắt tràn đầy kinh hãi cùng phẫn nộ.
Hứa Hạo rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật.
Tỷ tỷ quả nhiên là bị hắn lừa rồi.
Hứa Hạo chính là một kẻ cặn bã bại hoại, mặt người dạ thú, ngụy quân tử.
Mọi người đều bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt.
Nàng rất tức giận. . . .
Thế nhưng, vừa nghĩ tới việc Hứa Hạo nói muốn nàng thay thế tỷ tỷ.
Nàng không khỏi rụt đầu lại.
Trong lòng dâng lên một trận sợ hãi.
Hứa Hạo chú ý tới sắc mặt nàng biến hóa.
Tiếp tục nói:
"Xem ra. . . . Ngươi cũng không phải quan tâm tỷ tỷ ngươi đến vậy, ngoài miệng nói là đòi lại công đạo cho tỷ tỷ ngươi, nhưng khi liên quan đến chính mình thì liền rút lui."
"Ngươi bất quá là làm bộ làm dáng mà thôi, ngươi căn bản không yêu tỷ tỷ ngươi."
"Chậc. . . . Thật đúng là thay tỷ tỷ ngươi cảm thấy không đáng, nghĩ lại xem tỷ tỷ ngươi đã làm những gì vì ngươi?"
"Thay thế ngươi cùng Triệu gia thông gia, vì để cho ngươi không phải gả cho người không thích, hi sinh chính mình để lấy lòng ta."
"Nhưng còn ngươi thì sao? Cũng không nguyện vì tỷ tỷ ngươi mà trả giá. . . ."
Lời nói của Hứa Hạo, giống như từng nhát búa tạ.
Nện vào trong lòng Trầm Lạc Nhạn.
Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu run nhè nhẹ.
Trong đầu không ngừng hiện ra những việc tỷ tỷ đã làm vì nàng. . .
Trong lòng liền tràn đầy hổ thẹn.
Đúng vậy, tỷ tỷ đã bỏ ra vì nàng nhiều như vậy.
Nàng lại vào lúc này rút lui.
Nàng thực sự yêu tỷ tỷ sao?
Trầm Lạc Nhạn lâm vào sự hoài nghi chính mình.
Trong ánh mắt tràn đầy thống khổ cùng giãy dụa.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
"Ngươi. . . . Ngươi nói bậy."
Trầm Lạc Nhạn run giọng nói.
"Ta đương nhiên yêu tỷ tỷ, ta chỉ là. . . Chỉ là không muốn tỷ tỷ bị ngươi lừa gạt. . ."
Nàng muốn phản bác Hứa Hạo.
Muốn làm những gì đó cho tỷ tỷ.
Có thể tưởng tượng đến việc phải thay thế tỷ tỷ, ở cùng một chỗ với Hứa Hạo - tên Ác Ma này, nàng liền sợ đến run rẩy.
"Ha ha. . ."
Hứa Hạo không nói gì, chỉ là cười nhạo một tiếng.
Bị mấy câu nói của Hứa Hạo đả kích không nhẹ.
Trong lòng Trầm Lạc Nhạn một mảnh hỗn loạn.
Đối mặt với Hứa Hạo, nàng luôn có chút chột dạ.
Không dám nhìn thẳng ánh mắt Hứa Hạo.
Vì vậy ảo não xoay người rời đi.
Nàng bước chân lảo đảo, bóng lưng lộ ra vẻ bất lực. . .
« Keng. . . . Trầm Lạc Nhạn tâm thần bất ổn, tâm tình giá trị + 888 »
« Keng. . . . Trầm Lạc Nhạn tâm loạn như ma, tâm tình giá trị + 666 »
Nhìn bóng lưng Trầm Lạc Nhạn rời đi.
Nụ cười trên mặt Hứa Hạo đầy ẩn ý.
Dựa theo những gì hắn điều tra được về tính cách của Trầm Lạc Nhạn.
Còn có tình cảm giữa hai tỷ muội các nàng. . .
Đều là loại người nguyện ý vì đối phương mà trả giá hết thảy.
Trầm Lạc Nhạn chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận được mà thôi.
Đợi nàng nghĩ thông suốt, bản thân lại châm thêm một mồi lửa.
Nàng sẽ vì tỷ tỷ.
Chủ động tìm tới cửa.
Chậc. . . . Tình tỷ muội cảm động lòng người biết bao. . . .
Bên này ——
Chuyện Triệu Cửu Ca đánh người đã được giải quyết gần xong.
Xe cứu thương hú còi vang lên, rất nhanh chạy tới hiện trường.
Nhân viên y tế nhanh chóng hành động.
Đem Triệu Văn Thao đang hôn mê bất tỉnh đưa lên xe cứu thương, kéo đi cấp cứu. . . .
Mà Triệu Cửu Ca thì bị xe cảnh sát sau đó chạy tới mang đi.
Đã trải qua chuyện này, đám người cũng không còn tâm trạng tiếp tục yến tiệc.
Bầu không khí náo nhiệt ban đầu không còn sót lại chút gì.
Theo Hứa Hạo rời đi, những người khác cũng dồn dập giải tán.
Buổi yến tiệc này đến đây kết thúc.
Ngồi trên xe trở về. . .
Hứa Hạo nheo mắt lại.
Là thời điểm ép khô giá trị cuối cùng của Triệu Văn Thao.
Vì vậy, hắn phân phó Hồng Sắc Vi.
Sai người ra tay g·iết c·hết Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao c·hết rồi, không cần nghĩ, nhất định là do Triệu Cửu Ca làm.
Hắn muốn đẩy Triệu Cửu Ca vào tuyệt lộ, khiến cho hắn cả thế gian đều là kẻ địch.
Nhân vật chính nha.
Cả thế gian đều là kẻ địch, là tình tiết vả mặt sảng khoái nhất. . . .
Sao có thể thiếu được chứ?
Không chỉ có như vậy, bảo những thành viên vô tướng đang nhìn chằm chằm Vô Cực Cung, cũng có thể ra tay.
Trải qua khoảng thời gian này điều tra.
Tổng bộ Vô Cực Cung của Triệu Cửu Ca sớm đã bị hắn tra ra.
Vô tướng đã yên lặng quá lâu, cũng nên hướng thế giới này, phô trương một chút cơ bắp. . . . .
Hồng Sắc Vi nhận lệnh, lập tức bắt đầu gửi tin tức cho thủ hạ.
Lại nói Triệu Văn Thao bị đánh trọng thương.
Triệu phụ, Triệu mẫu lòng nóng như lửa đốt.
Bọn họ đều đi theo tới bệnh viện chăm sóc.
Ở bên ngoài phòng cấp cứu ——
Bọn họ đi qua đi lại, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Trải qua một phen khẩn trương cứu giúp.
Bác sĩ cuối cùng từ phòng cấp cứu đi ra.
Lau mồ hôi trên trán, nói rằng:
"Người không có việc gì, chỉ là thương tổn gân cốt, phải tĩnh dưỡng nửa năm ` "
Nghe được tin tức này.
Triệu phụ, Triệu mẫu đều thở phào nhẹ nhõm.
Không có xảy ra chuyện lớn gì là tốt rồi.
Đêm dần khuya. . . .
Thành thị ồn ào náo động dần dần yên tĩnh trở lại.
Trong hành lang bệnh viện.
Ánh đèn trắng toát, chiếu lên mặt đất lạnh như băng.
Chiếu rọi ra một vệt bóng dáng thật dài.
Một hộ sĩ vóc dáng nhỏ nhắn đẩy xe.
Lặng yên không một tiếng động đi vào phòng bệnh của Triệu Văn Thao.
Nàng mang khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh như băng.
Triệu Văn Thao nằm yên trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch.
Trên người cắm đủ loại ống. . .
Hơi thở yếu ớt cho thấy, sinh mệnh của hắn, vẫn đang duy trì.
Trong mắt hộ sĩ lóe lên một tia tàn nhẫn.
Nàng chậm rãi đi tới bên giường bệnh, nhìn lướt qua xung quanh.
Xác định không có người chú ý.
Mạnh mẽ đánh một chưởng vào người Triệu Văn Thao.
Một chưởng này nhìn như nhẹ, kỳ thực nàng đã vận Ám Kình.
Cổ Ám Kình này giống như rắn độc, nhanh chóng tiến vào thân thể Triệu Văn Thao, tùy ý phá hủy tạng phủ của hắn. . . .
409:
Triệu Văn Thao run lên một cái.
Nhưng bởi vì quá mức suy yếu, không cách nào làm ra phản ứng gì thêm.
Một lát sau, hơi thở dần ngừng lại.
Dấu hiệu sinh mệnh hoàn toàn biến mất.
Trên mặt hộ sĩ không có một tia gợn sóng.
Phảng phất chỉ là làm một chuyện nhỏ không đáng kể.
Nàng bình tĩnh kiểm tra một lần, xác nhận Triệu Văn Thao đã c·hết hẳn. . . . .
Mới đẩy xe.
Như không có chuyện gì xảy ra rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi bệnh viện.
Hộ sĩ thay quần áo, báo cáo cho Hồng Sắc Vi.
"Nhiệm vụ hoàn thành, mục tiêu đã xác nhận tử vong."
Không lâu sau.
Trong phòng bệnh truyền ra một tiếng hét thảm.
Hóa ra là một hộ sĩ khác phụ trách kiểm tra, phát hiện ra dị thường của Triệu Văn Thao. . . .
Tiếng hét thảm này phá vỡ sự tĩnh mịch của bệnh viện.
Nhất thời gây nên một hồi náo loạn.
Bác sĩ cùng y tá dồn dập chạy tới.
Chứng kiến Triệu Văn Thao đã tử vong, đều kinh hãi không thôi.
Luống cuống tay chân tiến hành kiểm tra và cứu giúp.
Nhưng hết thảy đều đã quá muộn.
Triệu phụ, Triệu mẫu nhận được tin tức, như phát điên vọt vào phòng bệnh.
Nhìn thấy thi thể lạnh như băng của con trai, bọn họ vô cùng đau buồn.
Triệu mẫu ngồi bệt xuống đất, gào khóc.
Khiến người ta nghe xong không đành lòng. . . .
Triệu phụ vẻ mặt phẫn nộ.
Hắn nắm chặt nắm tay, đều là Triệu Cửu Ca làm.
Thù hận lớn đến vậy sao.
Trực tiếp đánh người c·hết, thật là lòng dạ độc ác.
Trong đồn cảnh sát ——
Khi biết được tin tức Triệu Văn Thao tử vong từ bệnh viện.
Cảnh sát lập tức tiến hành thẩm vấn Triệu Cửu Ca suốt đêm.
Triệu Cửu Ca bị cảnh viên mang tới phòng thẩm vấn.
Ban đầu hắn căn bản không sợ.
Hắn thấy.
Chỉ là đánh người bị thương mà thôi, không phải là chuyện gì to tát.
Dựa vào thân phận của hắn, tiêu ít tiền là có thể bảo lãnh hắn ra ngoài.
Hắn thần sắc thản nhiên. . . .
Thế nhưng, khi cảnh sát viên báo cho hắn biết, tin tức Triệu Văn Thao tử vong.
Triệu Cửu Ca ngây ngẩn cả người.
Hắn trợn to hai mắt, đột ngột đứng lên.
"Không thể nào, ta không có ra tay nặng, không có khả năng làm người ta t·ử v·ong. . . ."
Trong thanh âm lộ ra kinh hãi và nghi hoặc.
Triệu Cửu Ca cũng biết, cảnh viên không cần thiết phải lừa hắn.
Trong nháy mắt, hắn liền ý thức được, có người muốn hãm hại hắn.
Hắn lập tức nhíu mày.
Chuyện này phiền phức rồi.
Chỉ là đả thương người, dựa vào thân phận của hắn, có thể giải quyết.
Thế nhưng g·iết người thì không giống.
Dựa theo pháp luật, đó là phải đền mạng.
Hắn đương nhiên không có khả năng đền mạng cho Triệu Văn Thao.
Trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát ——
Ngọn đèn trắng bệch lại lạnh lẽo.
" Không phải ta g·iết. . . ."
Triệu Cửu Ca đối với cảnh viên đang thẩm vấn lần nữa cường điệu.
Mọi người cảnh sát nhìn hắn, trên mặt là biểu tình nhìn kẻ ngu ngốc.
Triệu Văn Thao là bị Triệu Cửu Ca đánh vào bệnh viện.
Bây giờ Triệu Văn Thao c·hết rồi.
Trên người cũng không kiểm tra ra thương thế nào khác.
Không phải Triệu Cửu Ca làm thì còn ai vào đây?
Mọi người cảnh sát mặt không đổi sắc tiếp tục đặt câu hỏi.
Nỗ lực tìm ra sơ hở từ trong lời nói của Triệu Cửu Ca.
"Vậy ngươi nói xem, ngươi không g·iết người, vậy Triệu Văn Thao sao lại c·hết ở bệnh viện?"
"Ngươi giải thích thế nào. . . . ."
Một chuỗi vấn đề.
Như đạn pháo nã về phía Triệu Cửu Ca.
Triệu Cửu Ca cố gắng giữ bình tĩnh.
Hắn vắt hết óc, nhớ lại từng chi tiết trước đó.
Nỗ lực tìm được manh mối có lợi cho mình.
"Ta xác thực đã đánh hắn, nhưng ta ra tay có chừng mực, không có khả năng làm c·hết người."
"Nhất định là có người hãm hại ta. . . ."
Nhưng là, mọi người cảnh sát không chấp nhận lời giải thích của hắn.
Một phen thẩm vấn.
Không thu được bất luận kết quả thực chất nào.
Bất đắc dĩ, Triệu Cửu Ca bị cảnh viên mang vào nhà tù.
Mọi người cảnh sát nhìn bóng lưng Triệu Cửu Ca.
Tính toán kế hoạch thẩm vấn ngày mai.
Nhất định phải cạy được miệng hắn. . . .
Một mình nhốt tại trong phòng giam lạnh lẽo.
Triệu Cửu Ca vô cùng khó chịu.
Hắn ngồi trên mặt đất lạnh như băng, bắt đầu phát tán tư duy.
Rốt cuộc là ai g·iết Triệu Văn Thao để hãm hại hắn?
Triệu gia, Trầm gia, Tần gia, Hứa Hạo. . . .
Những người này đều có khả năng.
Hết lần này tới lần khác bọn họ thế lực khổng lồ.
Mà hắn bởi vì gần đây Cửu Châu phân bộ bị diệt sạch, thế đơn lực bạc.
Ngay cả người giúp hắn nói chuyện cũng không có.
Làm sao bây giờ?
Không thể ngồi chờ c·hết.
Hắn muốn rửa sạch hiềm nghi, nhất định phải tìm ra hung phạm. . . .
Xoẹt ——
Một ý niệm hiện lên trong đầu hắn.
Đó chính là vượt ngục ra ngoài.
Thế nhưng rất nhanh, hắn lại bỏ ý nghĩ này.
Vượt ngục, chẳng phải là không đánh đã khai sao?
Không chỉ có tội thêm một bậc.
Còn có thể bị toàn bộ Cửu Châu phát lệnh truy nã.
Trừ phi hắn không muốn ở Cửu Châu lăn lộn.
Nếu không tuyệt đối không thể vượt ngục.
"Vậy cũng chỉ có thể để cho thủ hạ điều tra. . . ."
Đang lúc khốn cùng.
Một thủ hạ hoảng hốt xông vào nhà tù.
Khẩn cấp nói.
"Đại Cung Chủ không xong rồi, tổng bộ xảy ra chuyện."
Triệu Cửu Ca cau mày hỏi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Thủ hạ thở hổn hển nói.
"Nửa giờ trước nhận được tin tức từ tổng bộ truyền đến, bị địch nhân không rõ tập kích, vẫn không liên lạc được. . . . ."
"Cái gì?"
Triệu Cửu Ca quá sợ hãi.
Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Triệu Văn Thao c·hết, có người vu oan cho hắn.
Hắn còn có thể cho thủ hạ đi điều tra.
Thế nhưng tổng bộ xảy ra chuyện, hắn lại không thể đến xem.
Vậy thì không thể không vượt ngục.
Trong lòng Triệu Cửu Ca xoắn xuýt.
Nhưng vì muốn biết rõ ngọn nguồn sự việc, hắn cũng không lo được nhiều như vậy. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận