Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 124:: Nữ chủ cảm tình bạo phát!

Chương 124: Nữ chính cảm xúc bộc phát! Hứa Hạo bắt được Lý Vân Thư.
Một bộ giọng tự trách:
"Vân Thư, xin lỗi, tối hôm qua không cẩn thận uống nhiều, lúc đó ngươi lại ở bên cạnh... . ."
Tới, tới.
Nó lại dùng bước tiến ma quỷ tới rồi. Lời lẽ kinh điển của kẻ cặn bã.
Không phải lỗi của ta, đều là uống rượu gây họa.
Bỏ qua sự thật không nói, chẳng lẽ ngươi không có sai sao?
Nếu không phải ngươi lúc đó dán lên người, ta sẽ đưa ma trảo về phía ngươi sao? Lý Vân Thư vốn hiểu chuyện không có trách cứ Hứa Hạo.
Nghe được Hứa Hạo tự trách.
Không khỏi nhớ lại ngày hôm qua thì nàng bất giác đến gần hứa thúc thúc... . Chính mình lại không có phản kháng.
Trong lúc nhất thời ngược lại có chút trách cứ chính mình.
Nhớ tới ngày hôm qua, nàng xấu hổ không kìm được, ấp úng nói:
"Không... Không có chuyện gì đâu hứa thúc thúc, coi như là một hồi hiểu lầm."
"Không được."
Lý Vân Thư ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt. Hứa Hạo nghĩa chính ngôn từ nói:
"Sao có thể coi là hiểu lầm? Đối với ngươi quá không công bằng, ta phải chịu trách nhiệm với ngươi."
"Ngày hôm nay ta liền đem ngươi về nhà, tuyên bố quan hệ của chúng ta..."
Lý Vân Thư đầu óc ong ong. Trong đầu xuất hiện cảnh tượng - hứa thúc thúc nắm tay nàng, tuyên bố với bên ngoài tin tức hai người ở bên nhau. Nàng cảm động không thôi... . .
Lập tức, giật mình tỉnh táo lại. Ảo tưởng là tốt đẹp, nhưng không phải hiện thực.
Nếu hứa thúc thúc thật làm như vậy, tuyên bố ở cùng nàng - một nhân viên nhỏ. Danh tiếng của hứa thúc thúc sẽ bị hủy.
Còn hủy hoại gia đình.
Mà nàng cũng sẽ mang danh tiếng câu dẫn lão bản, bị vô số người nhục mạ... .
Nhớ lại sáng sớm hôm qua, nàng không phải chính là khuyên bảo khuê mật như vậy sao?
Bọn họ vốn chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Hứa thúc thúc đối nàng tốt như vậy.
Nàng sao có thể làm cho hứa thúc thúc thân bại danh liệt? Vội vàng lo lắng nói:
"Không muốn."
Dường như cảm thấy mình quá kích động, nàng chậm lại:
"Không muốn đem chuyện này tuyên bố ra ngoài có được không? Sẽ ảnh hưởng thanh danh của hứa thúc thúc, coi như là một hồi ngoài ý muốn."
Hứa Hạo nắm lấy tay nàng.
"Ta không để bụng cái danh 0 8 tiếng gì, ta đối với ngươi như vậy... ."
Lời còn chưa nói hết.
Lý Vân Thư vội vàng nói tiếp:
"Ta không sao, hứa thúc thúc không nên đánh đuổi ta là tốt rồi."
"Đứa ngốc... . Ta làm sao nỡ đuổi ngươi đi?"
Hứa Hạo cạo nhẹ mũi của nàng. Tiếp đó, ánh mắt trở nên thâm tình.
"Vân Thư, tuy là ngươi nói không cho ta chịu trách nhiệm, thế nhưng ta không làm được."
"Kỳ thực... . Nhiều ngày như vậy tiếp xúc với ngươi, ngươi thiện lương, đơn thuần, chăm chú đi vào tâm lý của ta, ta đã thích ngươi."
"Làm chuyện sai liền muốn nhận thức, ta sẽ không trốn tránh, ngươi không quan tâm ta công khai ra ngoài cũng được, nhưng không nên cự tuyệt ta bồi thường cho ngươi."
"Ngươi phải nhớ kỹ, không phải ta có lỗi với ngươi, thiệt thòi thiếu nợ ngươi, mà là ta thích ngươi, trả giá vì người yêu... . ."
Hứa Hạo vẻ mặt thành thật.
Lý Vân Thư sửng sốt.
Nàng biết ý của Hứa Hạo.
Hứa thúc thúc cảm thấy có lỗi với nàng, muốn bồi thường nàng. Sợ chính mình không chấp nhận, cố ý nói thích chính mình. Xem Hứa Hạo vẻ mặt thâm tình, nàng không khỏi ngây dại. Tim đập "thình thịch".
Không khỏi nhớ lại khuê mật nói.
Chỉ cần có thể ở cùng người mình yêu, cần gì quan tâm người xung quanh? Giờ khắc này, Lý Vân Thư cảm xúc bộc phát.
Ngượng ngùng nói:
"Kỳ thực, hứa thúc thúc, ta cũng thích ngươi... . ."
"Thật vậy sao Vân Thư?"
Hứa Hạo kích động nắm lấy hai vai nàng.
Lý Vân Thư xấu hổ gật đầu, mặt đỏ như máu.
"Vân Thư."
Nghe được thanh âm, Lý Vân Thư nghi ngờ ngẩng đầu. Nhất thời không nói nên lời... . .
« keng... Lý Vân Thư tâm thần bất định bất an, tâm tình giá trị + 789... »
« keng... Lý Vân Thư tâm sinh sợ hãi, tâm tình giá trị + 987... »
"Vân Thư, sao ngươi khóc à?"
Chứng kiến Lý Vân Thư khóc, Hứa Hạo tò mò hỏi. Lý Vân Thư ấp úng nói:
"Ta... Ta cũng không biết..."
Được rồi.
Thích khóc giống quỷ.
Xem ra lần sau không thể đơn độc tìm nàng. Để nhân viên phục vụ của tửu điếm đưa bữa ăn qua đây.
Hai người cùng nhau ăn bữa trưa xong mới ra khỏi tửu điếm.
Lý Tiêu đã nằm trong hẻm nhỏ một buổi tối, cộng thêm một buổi sáng.
Người đi đường thấy hắn ngồi dưới đất, quần áo rách rưới, vẻ mặt tiều tụy, tóc rối bù... Ăn mày, trên người có dính vết máu, cho rằng hắn xin cơm không được còn bị đánh.
Nhất thời, lòng thương hại nổi lên.
Dồn dập móc ra ít tiền lẻ ném xuống trước mặt hắn.
Cho tới trưa, trước mặt hắn tiền lẻ lác đác, đã chất thành núi nhỏ. Khiến đám ăn mày xin cơm phụ cận xem ngây người.
Tiểu tử này trâu bò a.
Công trạng buổi trưa, so với bọn hắn một tháng còn nhiều hơn.
"Lợi hại a tiểu huynh đệ, ngươi làm sao làm được? Dạy lão ca hai chiêu đi, có tiền mọi người cùng nhau kiếm."
"Yên tâm, lão ca sẽ không để cho ngươi dạy không công, về sau con đường này ta bảo kê ngươi... ."
Một người mặc rách nát Lão Khất Cái lại gần.
Đụng vào vai Lý Tiêu, nhìn tiền như núi nhỏ trước mặt, vẻ mặt hâm mộ. Xem ra tiểu tử này là dân chuyên nghiệp.
Hắn muốn theo học hai chiêu.
Đồng tử tan rã, hai mắt vô thần, giống như một kẻ ngốc. Mắt không hề chớp nhìn chằm chằm cửa tiệm rượu.
Một bộ thật lâu chưa ăn cơm, vô cùng khát vọng có thể vào tửu điếm ăn một bữa. Đáng thương biết bao.
Là người đi ngang qua đều sẽ nhịn không được bộc phát lòng thương hại... . . Không cho hai đồng khó mà nói nổi.
Cái gì gọi là chuyên nghiệp?
Cái này đạp mã đã bảo chuyên nghiệp.
Tuy là Lý Tiêu lòng như tro tàn, nghe được lời Lão Khất Cái, vẫn không khỏi co giật khóe miệng. Thần tmd dạy ngươi ăn xin.
Không thấy lão tử thương tâm quá độ sao?
Nhìn chằm chằm tửu điếm, là muốn nhìn thấy bóng dáng tỷ tỷ.
Chậm chạp không thấy tỷ tỷ đi ra, trong lòng hắn một tia may mắn hoàn toàn biến mất.
Tỷ tỷ Lý Vân Thư, đã bị Hứa Hạo tên rác rưởi kia ăn sạch sành sanh... .
Thoải mái không nói nên lời, chỉ là nghỉ ngơi ở tửu điếm đi.
Nào có người đàng hoàng sáng sớm còn không ra? Tỷ tỷ còn phải đi làm.
Lý Tiêu không cần suy nghĩ, cũng biết còn đang ngủ. Tối hôm qua khẳng định bị Hứa Hạo giày vò không nhẹ.
Nghĩ đến tỷ tỷ thanh thuần tuyệt sắc, bị Hứa Hạo khi dễ không còn hình dáng... . Lý Tiêu nổi cáu.
Đột nhiên, hắn thấy cửa tiệm rượu đi ra hai bóng người.
Lý Tiêu giật mình, mạnh mẽ đứng lên. Lão Khất Cái bên cạnh suýt nữa sợ tè.
Vừa rồi còn ra vẻ cha mẹ chết, làm sao thoáng cái sống lại rồi hả?
Thật cmn là giỏi diễn a.
Bái sư! Nhất định phải bái sư!
"Tiểu huynh đệ... Không phải... Đại ca, tiểu đệ đã ba ngày ba đêm chưa ăn cơm."
"Đại ca ngươi liền thương xót ta, dạy ta hai chiêu a... ."
Lý Tiêu nào có tâm tư để ý hắn? Lập tức chạy về phía hai bóng người.
Hai người, trong đó có tỷ tỷ của hắn. Người kia, không phải Hứa Hạo thì là ai?
Nhìn thấy tỷ tỷ lúc này đi chậm, hơi nhíu mày. Trái tim Lý Tiêu tan nát... .
Vẫn là lần đầu tiên a.
Hứa Hạo sao có thể độc ác như vậy? Tuy là trước đó đại tẩu cũng thế.
Nhưng... ít nhất... Đại tẩu hơn ba mươi tuổi, thành thục, chịu được. Tỷ tỷ của hắn năm nay mới tốt nghiệp đại học a.
Lý Tiêu hận không thể đem Hứa Hạo băm thây vạn đoạn... . Có thể... . Hắn không làm được.
Bởi vì khi hắn đến gần, Bạch Linh, bảo tiêu thiếp thân của Hứa Hạo, đã đứng trước mặt. Trên người tỏa ra khí thế cường đại, cảnh cáo hắn không nên làm bậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận