Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 474:

**Chương 474:**
Lạc Ly lập tức phản bác:
"Không thể nào, hắn đi giao đồ ăn ngoài, đều lái xe thể thao cả đấy!"
"Ngươi trước hãy nghe ta nói hết đã...."
Hứa Hạo xua tay, ý bảo nàng bình tĩnh, đừng vội.
"Lâm Vân trước kia vẫn luôn sống theo quy củ, nhưng mấy tuần trước lại đột nhiên vung tiền như rác, lái xe thể thao, ở khu nhà cao cấp, mà nguyên nhân sau lưng chuyện này ta đều không tra ra được."
"Ngươi nghĩ kỹ lại mà xem, một người xuất thân từ gia đình bình thường, làm sao có thể vô duyên vô cớ phất lên nhanh chóng như vậy?"
"Hơn nữa.... Hắn nói bị người ta nhắm vào, cũng rất có vấn đề."
"Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy, hắn nói xe bị người đốt, nhà bị người cho nổ, những thứ này còn có thể miễn cưỡng giải thích được."
"Thế nhưng hắn mỗi ngày đi giao đồ ăn, lần nào cũng sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, mấy vấn đề này còn không giống nhau, nhưng hắn lại một chút manh mối đều không biết, ai có thể tin tưởng được chứ?"
"Coi như là đặc công có lợi hại hơn nữa, khi gây ra nhiều phiền toái như vậy, cũng gần như sẽ để lộ ra chút 'sợi tơ nhện, dấu chân ngựa'...."
"Hơn nữa ta vừa rồi hỏi, hắn nói năng ấp úng, còn cố ý kiếm cớ rời đi."
Hứa Hạo nói thẳng.
Đem từng điểm đáng ngờ không có chứng cứ khóa chặt lên người Lâm Vân.
Ngược lại Lâm Vân lúc này không có ở đây.
Hắn muốn bịa đặt thế nào thì bịa.
Lạc Ly trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.....
Trải qua Hứa Hạo nhắc nhở như vậy, nàng cũng đã nhận ra, Lâm Vân quả thật có rất nhiều điểm không thích hợp.
Đúng vậy, lái xe thể thao đi giao đồ ăn, vốn cũng không phải là việc người bình thường hay làm.
Nàng khẽ nhíu mày, tổng kết lại:
"Hứa tổng.... Ý của ngài là tiền của Tiểu Vân có lai lịch không rõ ràng, hắn kỳ thực cũng biết là ai đang ghim hắn?"
"Xác thực là như vậy, sở dĩ nói cho ngươi biết, là muốn nhắc nhở ngươi một chút...."
Lạc Ly bắt đầu suy nghĩ miên man.
Bất quá Lâm Vân dù sao cũng từng cứu nàng.
Trong lòng nàng vẫn không muốn hướng chỗ hỏng nghĩ quá nhiều.
Nhìn nàng bộ dáng xoắn xuýt kia, Hứa Hạo mỉm cười.
Như vậy là đủ rồi.
Chỉ chờ hắn thao tác thêm bước nữa, tiểu nữ chủ này là có thể bỏ vào trong túi.....
Lúc này, Lâm Vân từ phòng vệ sinh trở về.
Thừa dịp Lạc Ly còn đang băn khoăn, Hứa Hạo lần nữa gia tăng cường độ thôi miên đối với Lâm Vân.
Đồng thời, không hề lộ liễu đưa tới một gói thuốc mê.
Lâm Vân nhận lấy gói thuốc....
Trong phòng bao, ba người tiếp tục dùng bữa.
Bầu không khí lại trở nên có chút tế nhị.
"Đinh linh linh.... Đinh linh linh.... Đinh linh linh...."
Một tràng chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh này.
Hứa Hạo khựng lại.
Cầm lấy điện thoại di động để ở một bên.
Đặt lên bên tai nghe.
Theo cuộc nói chuyện điện thoại tiến hành, chân mày hắn dần dần nhíu chặt, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng....
Lạc Ly vẫn luôn để ý tới vẻ mặt của Hứa Hạo.
Thấy thế không khỏi lo lắng.
Đợi Hứa Hạo cúp điện thoại, nàng vội vàng ân cần hỏi:
"Hứa tổng, làm sao vậy? Có chuyện gì không?"
Hứa Hạo cười cười.
"Không có gì, chỉ là công ty gặp phải chút việc gấp, cần ta lập tức đi xử lý...."
Hắn dừng một chút, ánh mắt quét qua một vòng trên người Lạc Ly và Lâm Vân, nói tiếp.
"Ta phải qua đó một chuyến, ngày hôm nay tạm dừng ở đây, lần sau gặp lại."
"Đương nhiên, nếu như các ngươi có chuyện gì, tùy thời có thể tìm ta."
Lạc Ly biết rõ thương trường như chiến trường.
Việc gấp không thể trì hoãn.
"Chúng ta tiễn ngài...."
Hứa Hạo xua tay, ý bảo bọn họ không cần như vậy.
"Các ngươi cứ tiếp tục ăn đi, không cần phải để ý tới ta, tiền cơm ta đã thanh toán, ăn xong trực tiếp rời đi là được."
"Ta đi trước đây...."
Nói xong, hắn liền nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.
Trong phòng bao nhất thời chỉ còn lại Lạc Ly và Lâm Vân hai người.
Lâm Vân không chút hoang mang đưa bình nước ngọt trên bàn qua.
Lặng lẽ đem thuốc mê mà Hứa Hạo đưa cho hắn trước đó đổ vào.
Sau đó, hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, rót đầy ly cho Lạc Ly.....
Rồi cũng rót cho mình một ly.
Lâm Vân nâng ly, vẻ mặt cảm kích nói:
"Lạc Ly tỷ, ta phải cảm tạ tỷ mấy ngày nay vì cứu ta mà bôn ba vất vả, ân tình này ta cũng không biết nên báo đáp như thế nào...."
Lạc Ly lúc này nhìn về phía Lâm Vân, ánh mắt có chút phức tạp.
Lời nói của Hứa Hạo, vẫn không ngừng vang vọng trong đầu nàng.
Một Lâm Vân xuất thân từ gia đình bình thường, rốt cuộc là làm cái gì, mới có thể trong vòng mấy tuần ngắn ngủi có được số tiền kếch xù mua sắm xe thể thao kia chứ?
Trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng theo phép lịch sự.
Nàng vẫn nâng ly lên.....
Cười hì hì nói:
"Đúng vậy, ngươi cũng từng cứu ta mà."
Hai người nhẹ nhàng chạm cốc, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Đặt ly xuống.
Hai người lại tiếp tục ăn thêm một chút đồ ăn.
Dần dần, Lạc Ly cảm thấy thân thể có gì đó không đúng.
Một cỗ nóng rực ập tới, sắc mặt nàng cũng không khỏi ửng đỏ....
Trong lòng nàng cả kinh.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Ngẩng đầu lên.
Lại phát hiện Lâm Vân đang nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt.
Trong ánh mắt vằn vện tia máu, hiện lên một màu đỏ đáng sợ....
Lạc Ly sợ hết hồn, kết hợp với dị thường của thân thể mình.
Nàng trong nháy mắt ý thức được điều gì đó.
Không thể tin trợn to hai mắt, run rẩy nói:
"Ngươi.... Ngươi hạ thuốc ta?"
Lúc này Lâm Vân, phảng phất như gỡ xuống chiếc mặt nạ ngụy trang thường ngày.
Hắn phát ra một tràng tiếng cười trầm thấp:
"Cảm giác được rồi à, xem ra cũng không phải là quá đần...."
Nhìn Lâm Vân xa lạ trước mắt, Lạc Ly cả người đều bối rối.
Nàng làm sao cũng không thể tin được, cái người đã từng cứu mình, nam hài sáng sủa ánh nắng kia, tại sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này.....
Lâm Vân tham lam nhìn Lạc Ly.
Ánh mắt kia dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Lạc Ly tỷ, tỷ có biết không, từ khoảnh khắc nhìn thấy tỷ, ta đã muốn có được tỷ rồi."
"Vốn định 'nước ấm nấu ếch xanh', từ từ công lược tỷ, không ngờ lại đột nhiên lòi ra một tên Hứa Hạo...."
Cái gì?
Lạc Ly ngây người.
Lâm Vân lại có ý định cưa đổ nàng?
Lúc này, nàng không khỏi nhớ lại những lời Hứa Hạo nói trước đó.
Kết hợp với biểu hiện của Lâm Vân lúc này.
Nàng rất khó không nghi ngờ Lâm Vân không phải là người tốt....
Lâm Vân tiếp tục nói:
"Đừng thấy Hứa Hạo chững chạc đàng hoàng, trên thực tế hắn cũng đang có ý đồ xấu với tỷ, ta thì không hy vọng đấu lại hắn."
"Vì đạt được tỷ, ta chỉ có thể chơi chút thủ đoạn...."
Lạc Ly vừa tức vừa gấp.
Trên mặt bởi vì phẫn nộ và tác dụng của thuốc mê phát tác đỏ bừng.
"Ngươi đừng nói bậy nói bạ, Hứa tổng mới không phải loại người xấu xa như ngươi."
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không hề bận tâm tới sự phẫn nộ của Lạc Ly, chậm rãi tiến tới gần nàng.
"Ngươi cho rằng hắn thật lòng giúp ngươi? Hắn bất quá chỉ là từ từ tiếp cận ngươi, cuối cùng chiếm đoạt ngươi mà thôi."
"Dù sao, một cô bé hợp pháp thơm ngon như vậy, ai mà không muốn chứ...."
Lạc Ly không ngừng lui về phía sau, bước chân lảo đảo.
"Ngươi.... Ngươi đừng qua đây."
Nàng cố gắng tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Tuy nhiên, không gian trong phòng bao có hạn, thân thể cũng bởi vì tác dụng của thuốc mê, càng ngày càng suy yếu.
"Rắc rắc ——"
Ngay khi Lạc Ly sắp tuyệt vọng.
Cửa phòng bao đột nhiên bị mở ra, thân ảnh Hứa Hạo xuất hiện ở trước cửa.
"Ra ngoài vội quá, quên mang theo tài liệu, các ngươi đây là...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận