Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 202:: Nữ nhi lập trường dao động!

**Chương 202: Quan điểm của con gái dao động!**
Mọi người đều bị tin tức mà Phùng Tử Huyên đưa ra làm cho kinh ngạc, dẫn tới một mảnh ồn ào náo động.
"Ngọa tào ngọa tào ngọa tào? Sự cố chữa bệnh của Thần Nông Đường là giả? Đều là Tây Y vì chèn ép tr·u·ng y mà giăng bẫy?"
"Không thể nào, không thể nào, nếu đây là sự thật, thì Tây Y quá ghê tởm, dùng tính mạng của bệnh nhân để vu oan hãm hại..."
"Rất có thể, các ngươi ngẫm lại những lời mà chưởng quỹ Phùng nói, trùng hợp như vậy, thoạt nhìn giống như là đã sớm có chuẩn bị."
"Còn có thể là vì cái gì? Nhất định là Tây Y sợ rồi, cảm nhận được uy h·iếp của tr·u·ng y."
"Dùng đầu óc của các ngươi suy nghĩ thật kỹ, Tây Y là địa vị gì? Không thể lay động được rồi? Như thế nào còn sẽ đi chèn ép tr·u·ng y dựa vào Huyền Học để chữa bệnh?"
"Ta cảm thấy không có khả năng, nhất định là bọn họ h·ạ·i bệnh nhân, sợ gánh chịu hậu quả trách nhiệm, nên đổ tội cho Tây Y."
"Có gì hay đâu mà tranh giành? Phùng chưởng quỹ không phải nói có chứng cứ sao? Đợi nàng xuất ra chứng cứ liền hiểu...."
Đám người nghị luận ầm ĩ. Có người thông minh tin tưởng lời nói của Phùng Tử Huyên, nhưng không thể phủ nhận, cũng có những fan trung thành của Tây Y nghi vấn, bởi vì buổi nói chuyện của Phùng Tử Huyên.
Tây Y, với những việc đã làm, đưa tới sự hoài nghi của quần chúng hóng chuyện.
Sắc mặt thầy t·h·u·ố·c Tây Y biến hóa, âm tình bất định, không khỏi có chút lo lắng.
Mắt thấy Phùng Tử Huyên ứng đối thong dong, hắn còn tưởng rằng là có biện pháp đem bệnh nhân chữa cho tốt, không nghĩ tới là tìm được đầu nguồn. Thần Nông Đường thật sự tìm được chứng cứ bọn họ hãm hại?
Rõ ràng đã thu thập xong xuôi cả rồi.
Thầy t·h·u·ố·c Tây Y bắt đầu luống cuống.
Nhưng trước mặt mọi người, hắn khẳng định không thể thừa nhận, tức giận nói:
"Ngươi không nên ngậm m·á·u phun người, tr·u·ng y các ngươi chỉ là những tên hề nhảy nhót, có đáng gì để chúng ta Tây Y chèn ép?"
"Nếu như lại vu hãm chửi bới chúng ta, đừng trách ta báo cảnh..."
Ngữ khí cảm khái sục sôi, kỳ thực trong lòng hắn đang hoảng sợ không thôi. Một phần vạn, lúc này Phùng Tử Huyên mà xuất ra chứng cứ bọn họ hãm hại, sợ rằng sẽ t·r·ộ·m gà không thành lại m·ấ·t nắm gạo.
"Có phải hay không, lát nữa ngươi sẽ biết."
Phùng Tử Huyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
Nàng có chứng cứ, nhưng sẽ không lấy ra bây giờ. Hiện tại xuất ra chứng cứ, x·á·c thực sẽ để cho Tây Y danh tiếng chịu ảnh hưởng.
Nhưng đối với xoay chuyển cục diện thì tác dụng không lớn.
Bởi vì Tây Y trong khoảng thời gian này tới tuyên truyền, đã đem tr·u·ng y làm thấp đi, không đáng một đồng, thâm nhập lòng người.
Muốn thay đổi, còn phải xuất thủ đem bệnh nhân chữa cho tốt.
Chờ (các loại) chữa trị xong cho bệnh nhân, sẽ đem chứng cứ lấy ra. Cho Tây Y một đòn đả kích mạnh mẽ.
Phản ứng của Phùng Tử Huyên, lại làm cho thầy t·h·u·ố·c Tây Y hiểu lầm.
Cảm thấy nàng cũng không có chứng cứ, chỉ là hù dọa người, biểu tình dần trầm tĩnh lại.
Phùng Tử Huyên lại tiếp nhận một cuộc phỏng vấn của ký giả.
b·ệ·n·h nhân s·ố·n·g không quá một ngày.
Hỏi bọn hắn Thần Nông Đường xử lý hậu sự như thế nào.
Phùng Tử Huyên vặn hỏi.
"Hậu sự? Tại sao phải xử lý hậu sự? Bệnh nhân không phải còn có khí sao, có thể trị sao?"
Xôn xao -- Lời nói của Phùng Tử Huyên, lần nữa gây nên một trận oanh động.
Tây Y sử dụng máy móc y học đỉnh tiêm toàn cầu, mời vô số giáo sư chuyên gia, đều không đem người chữa cho tốt, đã xử bệnh nhân t·ử hình.
Phùng Tử Huyên có ý tứ là, còn có thể cho bệnh nhân k·é·o dài tính m·ạ·n·g vài ngày?
Phùng Tử Tích tiếp tục mở miệng:
"Không phải k·é·o dài tính mạng, mà là đem người chữa cho tốt..."
Lần này mọi người đều bối rối, toàn trường hầu như không có một ai tin tưởng.
Tây Y tốn hao lớn như vậy mà không có hiệu quả. Nàng dựa vào cái gì nói đem bệnh nhân chữa cho tốt?
"Phùng... Phùng chưởng quỹ, ta... ta không có nghe lầm chứ? Ngài nói là muốn đem bệnh nhân chữa cho tốt?"
Ký giả, ngữ khí cũng bắt đầu nói lắp.
Phùng Tử Huyên thanh âm bình ổn.
"Ta nói rất rõ, chính là đem bệnh nhân chữa cho tốt, không để đại gia hoài nghi, ta có thể hiện trường trị liệu..."
Thạch phá thiên kinh!
Mọi người đã bị lời nói của Phùng Tử Huyên, làm kh·iếp sợ đến c·hết lặng.
Từng cái nhìn về phía ánh mắt của nàng cũng thay đổi.
Phảng phất như đang xem một kẻ ngốc.
"Phùng chưởng quỹ không chỉ biết y thuật, còn xinh đẹp như vậy, so với mấy đại mỹ nữ Ma Đô cũng không kém, đáng tiếc đầu óc có vấn đề."
"Đùa gì thế, Tây Y tốn lớn như vậy đều trị không hết người, nàng có thể đem bệnh nhân chữa cho tốt? Vẫn là hiện trường trị liệu?"
"Đây là chuyện tiếu lâm tức cười nhất mà ta nghe được trong năm nay."
"Hơn phân nửa là không thể nào tiếp nhận được sự thật Thần Nông Đường, tiệm thuốc trăm năm sắp đóng cửa, nên bắt đầu n·ổi đ·i·ê·n a?"
"Ai~... Đáng tiếc một đại mỹ nữ."
Vô luận là ủng hộ, hay là không ủng hộ Phùng Tử Huyên.
Đều không tin nàng lời nói.
"Lang băm, con gái của ta tới các ngươi nơi đây trị liệu xảy ra chuyện, hiện tại ngươi còn muốn h·ạ·i con gái chúng ta? Chúng ta kiên quyết không đồng ý..."
Một đôi vợ chồng bốn năm mươi tuổi, ở trong một đám người vây quanh, đứng ở cửa Thần Nông Đường chửi ầm lên.
Đi th·e·o một đám người, cũng đều là thân nhân của bệnh nhân.
Phùng Tử Huyên đồng tình bọn họ, nhưng cũng không nhiều.
Ai bảo người bệnh nhân kia bằng lòng Tây Y, hãm hại Thần Nông Đường?
Căn cứ nhân tâm của thầy thuốc, Phùng Tử Huyên vẫn kiên nhẫn nói:
"Ta đã nói rất rõ ràng, con gái các ngươi là do Tây Y mời tới, hãm hại chúng ta Thần Nông Đường, không liên quan tới Thần Nông Đường chúng ta."
"Con gái các ngươi tình huống hiện tại rất nguy hiểm, nếu như lại không trị liệu, thật sự không ch·ố·n·g nổi một ngày..."
Một đám thân nhân bệnh nhân không tin.
"Các ngươi nghe Phùng thần y đi, nếu nàng nói có biện pháp chữa cho tốt con gái các ngươi, thì khẳng định là có biện pháp, nếu như trị không hết thì tìm nàng tính sổ cũng không muộn."
Nói chuyện, dĩ nhiên là thầy t·h·u·ố·c Tây Y.
Dĩ nhiên đứng ra vì Phùng Tử Huyên nói.
Hắn có thể không yên lòng, trong lòng cười lạnh không dứt, đối với Phùng Tử Huyên cứu người, thì chỉ cười nhạt.
b·ệ·n·h nhân chỉ còn lại có một hơi tàn.
Chỉ còn lại một ngày sống.
Phàm là xuất hiện một xíu sai lầm, bệnh nhân sẽ m·ấ·t m·ạ·n·g.
Nếu như Phùng Tử Huyên ở trong quá trình trị liệu, bệnh nhân bất hạnh c·hết đi.
Tạo thành ảnh hưởng sẽ càng lớn.
Cho nên, chứng kiến thân nhân bệnh nhân không nguyện ý cho Phùng Tử Huyên trị liệu, hắn đứng ra nói tốt.....
Những bệnh nhân này, người nhà nhóm tin tưởng Tây Y. Là bọn hắn thân nhân ở bệnh nặng thời điểm, Tây Y mời tới giáo sư chuyên gia trị liệu.
Mặc dù cũng không có hiệu quả gì...
Một phen do dự đằng sau, người nhà nhóm cuối cùng đồng ý.
Áp lực dồn đến Thần Nông Đường.
Một đám nhân viên Thần Nông Đường không khỏi lo lắng.
Phùng Tử Huyên xuất thủ trị liệu quá bệnh nhân, nhưng là không có chữa cho tốt.
Chẳng lẽ là nghĩ đến biện pháp trị liệu rồi hả?
Có thể tình huống bệnh nhân, càng ngày càng không xong a.
Mấy lão tr·u·ng y thấy được rõ ràng.
b·ệ·n·h nhân chỉ còn lại có một hơi tàn, hơi không cẩn thận cũng sẽ c·hết.
Bọn họ cũng không tin tưởng Phùng Tử Huyên có thể đem bệnh nhân chữa cho tốt.
Phùng Tử Huyên khiến người ta đem bệnh nhân đẩy tới.
Dù là nàng đã triệt để nắm giữ "t·h·i·ê·n y cửu châm", giờ khắc này vẫn là có chút khẩn trương.
Dù sao là lần đầu tiên sử dụng "t·h·i·ê·n y cửu châm" cứu người.
"Đại sư tỷ cố gắng lên, ngươi có thể, tin tưởng t·h·i·ê·n y cửu châm..."
Hứa Tình Tuyết cổ vũ Phùng Tử Huyên.
Nàng cũng nắm giữ t·h·i·ê·n y cửu châm, biết rõ lợi h·ạ·i của nó.
So với nàng học "Thái Ất Thần Châm", thì cường đại hơn không biết bao nhiêu.
Nhất định có thể chữa cho tốt bệnh nhân.
Hô... Hấp....
Điều chỉnh tốt tâm tính, Phùng Tử Huyên cất bước liền dự định đi lên chữa bệnh.
Lại vào lúc này, có người nhanh hơn nàng một bước đi tới trước giường bệnh.
Là cái kia đại sư huynh Tô Thần đột nhiên xuất hiện.
Rốt cuộc đến phiên hắn ra sân.
Sư muội Phùng Tử Huyên chỉ biết "Thái Ất Thần Châm", nàng đi lên trị liệu cái gì?
Hơn phân nửa là đ·á·n·h lấy còn nước còn tát chủ ý.
b·ệ·n·h nhân cái trạng thái này.
"Thái Ất Thần Châm" khẳng định không được.
Còn phải dựa vào hắn a.
Tô Thần vừa xuất ra ngân châm, vừa quay đầu nhìn về phía vẻ mặt kinh ngạc Phùng Tử Huyên, lộ ra một nụ cười yên tâm...
Phảng phất đang nói -- có ta ở đây, yên tâm, bao ở tr·ê·n người ta.
Phùng Tử Huyên cùng Hứa Tình Tuyết đều ngẩn ra.
Tô Thần đột nhiên xông lên, ngoài dự liệu của các nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận