Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 157:: Các luận các đích, ta coi ngươi là khuê mật, ngươi kêu ta mẹ kế

**Chương 157: Mỗi người một kiểu, ta coi ngươi là khuê mật, ngươi gọi ta mẹ kế**
"Hồng Trang, ngươi có ý gì?"
Tiêu Uyển Linh thấp thỏm trong lòng.
Nhưng vẫn là cau mày nghi hoặc hỏi.
"Lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng? Ngươi có ý tứ gì? Vừa rồi theo ba ba ta đã làm gì?"
Hứa Hồng Trang mặt không biểu cảm.
Ong ong ong. . . .
Tiêu Uyển Linh đầu óc ong lên, đại não đứng máy, t·r·ố·ng rỗng.
Chỉ có một ý niệm trong đầu.
Nàng cùng Hứa thúc thúc làm chuyện đó, bị khuê m·ậ·t p·h·át hiện.
Tiêu Uyển Linh lo lắng nhất chính là ngày này.
Cho dù ai p·h·át hiện khuê m·ậ·t tốt nhất của mình, cùng với Hứa Hạo, cũng sẽ không tiếp nh·ậ·n. . . .
Coi như không lột da của nàng.
Khuê m·ậ·t nhất định là không thể tiếp tục làm.
Nàng cùng Hứa Hồng Trang thực sự rất tốt.
Từ khi bắt đầu học đại học cùng nhau đùa giỡn, có bí m·ậ·t đều chia sẻ với nhau.
Không muốn hai người từ nay về sau thành người lạ.
Tiêu Uyển Linh hoảng hồn, tâm loạn như ma, ngơ ngác hỏi.
"Ngươi không phải đang ngủ sao?"
"Hừ hừ. . . . . . Ta tuy là không diễn qua phim, nhưng cũng ở trong làng giải trí, ai còn không biết một chút diễn kỹ?"
"Ngươi rời phòng lúc, ta liền theo phía sau, nhìn thấy ngươi vào phòng Hứa Hạo. . . ."
Nói đến đây, Hứa Hồng Trang không nói được nữa.
Nàng vội vàng nói sang chuyện khác.
"Phía trước mấy lần ta đã p·h·át hiện ngươi không t·h·í·c·h hợp, đêm nay đưa ra cùng ngươi ngủ chung để thăm dò, quả nhiên bị ta bắt tại trận rồi?"
Tiêu Uyển Linh bừng tỉnh.
Trách không được buổi tối Hứa Hồng Trang mời nàng ngủ chung, nàng cảm giác không t·h·í·c·h hợp.
Hóa ra là cố ý muốn thử dò xét.
Không khỏi ảo não, lúc đó chính mình không nghĩ nhiều.
Hả?
Tiêu Uyển Linh bỗng nhiên p·h·át hiện điểm mấu chốt.
Mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn khuê m·ậ·t.
Nàng nói mình sau khi rời phòng, liền đi theo phía sau.
Thấy mình vào phòng Hứa thúc thúc.
Lấy tính cách khuê m·ậ·t, không thể chờ hắn trở lại mới hỏi.
Vì sao không vào tìm nàng hỏi rõ?
Đáp án chỉ có một.
Nàng biết mình ở trong đó cùng Hứa thúc thúc làm gì.
Vừa nghĩ tới thanh âm x·ấ·u hổ của mình, đều bị khuê m·ậ·t nghe được.
Mà thân ph·ậ·n khuê m·ậ·t này còn là...
Tiêu Uyển Linh "đằng" một cái, tr·ê·n mặt mây hồng rậm rạp.
Xấu hổ đến mức sắp bốc khói.
« keng... Tiêu Uyển Linh x·ấ·u hổ khó dằn n·ổi, tâm tình giá trị + 654. . . . »
« keng. . . Tiêu Uyển Linh x·ấ·u hổ vô cùng, tâm tình giá trị + 987. . . . »
p·h·át hiện nét mặt của nàng biến hóa.
Hứa Hồng Trang biết khuê m·ậ·t thông minh này đã đoán được chân tướng.
Nhất thời tâm hoảng ý loạn, nói bậy.
"Ngươi cùng Hứa Hạo làm gì, ta không biết, ta cũng không nghe được thanh âm của ngươi. . . ."
Tiêu Uyển Linh:
Hai người đều không nói gì nữa.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng tim đ·ậ·p của các nàng.
Hứa Hồng Trang lấy lại tỉnh táo trước.
Rõ ràng là khuê m·ậ·t quyến rũ Hứa Hạo, có lỗi với nàng.
Không đúng.
Sao lại làm như thể nàng làm chuyện x·ấ·u vậy?
Nhất thời lạnh giọng chất vấn.
"Ngươi vì sao phải làm như vậy? Biết rõ hắn là ba ba ta, ngươi còn muốn ở trong lúc Tô mụ mang thai, thừa dịp vắng mà vào quyến rũ. . . ."
Hứa Hồng Trang rất tức giận trước hành vi của khuê m·ậ·t.
Quyến rũ?
Tiêu Uyển Linh sửng sốt một chút.
Hồi tưởng lại quá trình tiến tới cùng Hứa Hạo.
Mới đầu là nàng thỉnh cầu Hứa Hạo dạy nàng trà nghệ.
Hai người th·iếp thân dạy học, quan hệ nồng ấm lên.
Vào ngày Hứa Hạo mời nàng đến thư phòng thưởng thức trà, quan hệ đã có bước đột p·h·á.
Lúc đó là nàng cảm thấy Hứa thúc thúc cúi người dạy học quá mệt mỏi.
Sau khi đứng lên, Hứa thúc thúc th·iếp thân chỉ đạo.
Lấy vóc người của nàng, đàn ông bình thường đều không chịu n·ổi.
Huống hồ Hứa thúc thúc còn là người mạnh mẽ như vậy.
Nói quyến rũ. . . . . . Cũng không phải là vấn đề.
Nhưng Tiêu Uyển Linh vẫn muốn nói, nàng và Hứa thúc thúc ở bên nhau, là lưỡng tình tương duyệt.
Không phải nàng đơn thuần quyến rũ, Hứa thúc thúc về sau cũng chủ động.
Tiêu Uyển Linh dần dần bình tĩnh trở lại.
"Ta và Hứa thúc thúc là thật lòng yêu nhau. . . . . ."
Hứa Hồng Trang thổ huyết trong lòng.
Ngươi theo ba ba ta thật lòng yêu nhau?
Vậy mẹ kế của ta là gì?
Trong lúc nhất thời, nàng nhìn về phía khuê m·ậ·t với ánh mắt xa lạ.
"Ngươi làm sao biến thành như vậy? Hắn là ba ba ta a, ngươi làm như vậy, không thấy có lỗi với Tô mụ ta sao?"
Tiêu Uyển Linh liếc mắt.
"Ngươi cho rằng vì sao ta phải ở tại nhà ngươi? Khuya khoắt chạy đi tìm Hứa thúc thúc?"
"Ta và Hứa thúc nói sự tình, Tô Di đều biết, là nàng bảo tối ta đi tìm Hứa thúc thúc. . . ."
Cái gì?
Hứa Hồng Trang há hốc mồm.
Ánh mắt trợn tròn, miệng há to, trợn mắt há hốc mồm.
Khuê m·ậ·t cùng với Hứa Hạo, nàng có rất nhiều giả thiết.
Khuê m·ậ·t quyến rũ.
Hứa Hạo chủ động.
Chỉ có điều không nghĩ tới, còn có mẹ kế tác hợp.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ ràng đi."
Thấy sắc mặt khuê m·ậ·t nghiêm túc, Tiêu Uyển Linh cảm thấy.
Nếu như không nói rõ, khuê m·ậ·t này thật sự không thể làm.
Nàng không muốn m·ấ·t đi khuê m·ậ·t này, đành phải từ từ mở miệng.
Tiêu Uyển Linh kể.
Hứa Hồng Trang nghe, sắc mặt âm tình bất định.
Thì ra -- Hứa Hạo cùng khuê m·ậ·t đã có chuyện, bắt đầu từ khi khuê m·ậ·t vào ở Hứa gia, thậm chí còn sớm hơn.
Thua thiệt nàng lúc đó còn mời khuê m·ậ·t về nhà.
"Dẫn sói vào nhà" mà.
Trước đó, khuê m·ậ·t vẫn luôn lén lén lút lút.
Sở dĩ vào ở nhà nàng.
Là bởi vì mẹ kế Tô Vãn Thu p·h·át hiện quan hệ của hai người.
Mời nàng ở trong nhà.
Biết được tin tức này, Hứa Hồng Trang lại lần nữa kinh ngạc.
Sau đó Tiêu Uyển Linh nói ra nguyên nhân mẹ kế làm như vậy.
Thì ra là mẹ kế bởi vì mang thai, muốn tiết chế.
Hứa Hạo lại đặc biệt lợi h·ạ·i.
Cho nên tự tìm cho mình một người giúp đỡ.
Người giúp đỡ này, chính là khuê m·ậ·t Tiêu Uyển Linh.
"Hồng Trang, x·i·n· ·l·ỗ·i, đều là ta không đúng, không nên gạt ngươi."
"Ngươi muốn đ·á·n·h cứ nhằm vào ta là được rồi, Hứa thúc thúc thực sự rất tốt, sự quan tâm của hắn đối với các ngươi cũng đều là thật..."
Hứa Hồng Trang tâm tình p·h·á lệ phức tạp.
Nàng còn có thể nói cái gì?
Khuê m·ậ·t và ba ba ở bên nhau, mẹ kế xinh đẹp đều đồng ý, là vì suy nghĩ cho ba ba.
Nếu như chính mình - một người con gái không t·h·a· ·t·h·ứ.
Có phải hay không tỏ ra quá không hiểu chuyện?
"Haizz~. . . ."
Hứa Hồng Trang cuối cùng thở dài một hơi.
Không tính truy cứu tiếp.
Khuê m·ậ·t ngoại trừ gạt nàng chuyện này, cũng không làm chuyện gì có lỗi với nàng.
Theo lý mà nói, nàng giúp ba ba giải quyết q·uấy n·hiễu.
Chính mình còn phải cảm tạ nàng.
Hứa Hồng Trang nhìn Tiêu Uyển Linh.
"Ngươi cả đêm không ngủ a? Thừa dịp hiện tại t·h·i·ê·n còn chưa sáng rõ, nghỉ ngơi thật tốt một chút đi. . . ."
Tiêu Uyển Linh có chút x·ấ·u hổ.
Nàng cả đêm đều cùng Hứa thúc thúc ở chung một chỗ, x·á·c thực không ngủ.
Nhưng nàng không cảm thấy uể oải chút nào, n·g·ư·ợ·c lại còn rất tinh thần.
Không biết tại sao, ở cùng Hứa thúc thúc.
Nàng cảm giác t·r·ải qua Tẩy Tủy Đan, tẩy tủy phạt mao, thân thể lại có xu hướng tốt lên.
Vô luận là vóc người làn da, mị lực tổng hợp, hay là trạng thái tinh thần, đều tốt hơn so với trước đó, nàng không biết đây là năng lực đặc t·h·ù của Hứa Hạo, Ngự Nữ song tu hiệu quả.
Tiêu Uyển Linh đột nhiên phản ứng kịp, mừng rỡ.
Ánh mắt sáng quắc nhìn khuê m·ậ·t.
"Hồng Trang ngươi... Ngươi không trách ta?"
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng bị khuê m·ậ·t mắng một trận té tát.
Ai ngờ không những không trách nàng, n·g·ư·ợ·c lại còn quan tâm nàng, Tiêu Uyển Linh vẻ mặt mừng rỡ.
"Ta có thể làm sao? Tô mụ đều đồng ý, ta làm con gái, cũng không thể chia rẽ ngươi và ba ba a?"
Hứa Hồng Trang bất đắc dĩ nói.
"Tốt quá rồi."
Tiêu Uyển Linh vui mừng nhào tới ôm chầm lấy khuê m·ậ·t.
Bạn cần đăng nhập để bình luận