Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 261:: Tỷ tỷ ngươi tốt hương!

**Chương 261: Tỷ tỷ, người tỷ thơm quá!**
Nghe được giọng nói của Hứa Tình Tuyết, phòng khách chợt im lặng trong giây lát.
Lập tức, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
Tô Uyển Thu, Hứa Hồng Trang, cùng một đám tỷ muội đều lộ ra nụ cười vui mừng. Hứa Họa Ý tr·ê·n mặt lộ vẻ đắc ý không nằm ngoài dự đoán, khoe khoang nói:
"Hì hì, ta đã sớm nói tứ tỷ trở về, thành viên gia đình lại thêm một, nói không sai chứ?"
Hứa Hạo hơi sững sờ.
Hắn biết hảo cảm của tứ nữ nhi này đã được kéo lên. Đầu tiên là giải quyết nguy cơ của Thần Nông Đường, sư phụ của tỷ ấy, thực hiện mộng tưởng dẫn dắt tr·u·ng y quật khởi.
Đến nơi đây, sự phản cảm của nữ nhi đối với hắn liền biến mất, thay vào đó là sự cảm kích sâu sắc. Tiếp theo trong khi chung đụng, Hứa Hạo liền không ngừng biến sự cảm kích của nữ nhi thành hảo cảm. Vượt qua lớn nhất, vẫn là giúp nàng trưởng thành... Nào là cho quả xoài, nào là dạy xoa b·ó·p.
Thân cận đến mức vượt qua cả quan hệ cha con, nữ nhi.
Tiếp theo lại dạy sư phụ của nàng, giúp tam sư tỷ Bạch Như Nguyệt của nàng giải quyết trắc trở. Làm nhiều như vậy, nữ nhi này cũng đã sớm tán thành hắn.
Khoảng cách đến việc gọi ba ba chỉ còn thiếu một cơ hội. Hứa Hạo cũng đã suy nghĩ kỹ làm sao để tạo ra cơ hội đó.
Đơn giản giống như với những nữ nhân khác, toàn bộ là anh hùng cứu mỹ nhân. Ai ngờ hắn còn chưa kịp ra tay, nữ nhi liền đã gọi ba ba, xem như là niềm vui ngoài ý muốn. Hứa Hạo nở một nụ cười:
"Hoan nghênh về nhà..."
Hứa Tình Tuyết sau khi gọi ba ba xong, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, cảm thấy có chút không tự nhiên, x·ấ·u hổ không chịu được.
Nhưng thấy Hứa Hạo cười vui mừng, tâm tình thấp thỏm dần dần bình phục lại.
Nàng nhớ tới tam tỷ Hứa Hồng Trang đã nói với nàng, ba ba tuyệt đối không hề đơn giản.
Lúc đầu nàng căn bản không tin.
Hứa Hồng Trang nói giống như là một câu chuyện huyền huyễn. Đây là thế giới hiện thực, làm gì có cái gì mà truyền thừa? Nhưng Hứa Hồng Trang lại nói với nàng:
"Vậy ngươi nói xem ba ba có những năng lực kia, cùng với lấy ra những vật phẩm, tỷ như cho ngươi ăn đu đủ, còn chưa đủ huyền huyễn sao?"
Hứa Tình Tuyết không nói nên lời.
Dường như cũng chỉ có huyền huyễn mới có thể giải thích được.
Cho dù khó tin đến đâu, nàng cũng không thể không tin. Đây chính là cơ hội để Hứa Tình Tuyết gọi ba ba.
«Keng... Hứa Tình Tuyết vô cùng k·í·c·h động, giá trị tâm tình + 888...»
Hứa Tình Tuyết trở về, người một nhà đều đặc biệt cao hứng, làm một bàn lớn cơm nước thịnh soạn.
Ngày hôm nay trong nhà chỉ có mấy tỷ muội Hứa gia, bầu không khí ấm áp. Cơm nước xong xuôi, người một nhà lại ngồi tr·ê·n ghế sô pha xem ti vi. Hứa Họa Ý ngồi bên cạnh Hứa Hồng Trang.
Một cỗ hương khí nhàn nhạt dễ ngửi quanh quẩn trong mũi. Nhẹ ngửi theo khí vị, một đường ngửi tới cổ của Hứa Hồng Trang.
Hứa Hồng Trang cảm giác có chút ngứa ngáy, cổ lập tức đỏ lên. Thật kỳ quái.
Vừa quay đầu lại, mới p·h·át hiện muội muội đang kề sát người mình, sợ hết hồn.
"Thất muội, ngươi làm gì thế?"
Phòng khách vốn dĩ rất yên tĩnh, bị Hứa Hồng Trang một tiếng làm vỡ tan, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chỉ thấy Hứa Họa Ý giống như si nữ vậy, ghé đầu vào cổ Hứa Hồng Trang, phảng phất như giây tiếp theo sẽ có ý đồ bất chính.
Từng ánh mắt đều trở nên thập phần đặc sắc.
Cái này muội muội chẳng lẽ đã thức tỉnh thuộc tính đặc biệt gì rồi sao? Nếu không thì vì sao lại kề sát cổ người ta như vậy?
Phảng phất như để xác minh suy đoán của các nàng, Hứa Họa Ý lộ ra vẻ mặt say mê:
"Tam tỷ, người tỷ thơm quá."
Xoát xoát xoát...
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Tiểu muội này dường như thật sự có vấn đề rồi. Hứa Hồng Trang càng là sắc mặt tối sầm lại, gõ đầu muội muội một cái:
"Đừng nói nhảm, khiến người ta hiểu lầm."
Hứa Họa Ý lúc này cũng chú ý tới b·iểu t·ình q·u·á·i dị của các tỷ muội, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, dường như quả thật có chút h·è·n mọn, lườm một cái.
Nhưng nàng không thèm để ý những thứ này, ánh mắt sáng ngời nhìn Hứa Hồng Trang:
"Tam tỷ, ta nói là sự thật, tr·ê·n người tỷ thật sự rất thơm."
"Ta buổi tối muốn ngủ chung với tỷ...."
Nói rồi, Hứa Họa Ý ôm c·h·ặ·t lấy Hứa Hồng Trang, làm nũng vùi đầu vào trong lòng.
Hứa Hồng Trang giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
"Hứa Họa Ý, ngươi đủ rồi đấy, tam tỷ rất bận, không có thời gian chơi với ngươi."
Tỷ tỷ song sinh Hứa Thi Tình mở miệng quát lớn.
Mấy tỷ tỷ rất cưng chiều tiểu muội này, có thể quản giáo nàng, cũng chỉ có người tỷ tỷ này. Hứa Họa Ý bĩu môi:
"Ai nghịch ngợm? Ta nói là sự thật, tr·ê·n người tam tỷ thật sự rất thơm, không tin các tỷ đến ngửi thử xem."
Mấy tỷ muội không khỏi kinh ngạc, nhìn bộ dạng của Hứa Họa Ý không giống như đang nói đùa. Hứa Phi Yên không nhịn được tiến lên trước.
Nàng bây giờ thân là cường giả Hóa Kình, khứu giác được phóng đại, đi tới gần đã ngửi thấy hương khí đó.
Phân biệt ra không phải mùi nước gội đầu, sữa tắm, hay nước giặt quần áo, mà là từ tr·ê·n người Hứa Hồng Trang tản mát ra, kinh ngạc nói:
"Tam tỷ, tỷ có mùi thơm cơ thể sao?"
Mấy tỷ muội đều không ngồi yên được nữa, dồn dập xúm lại gần:
"Tam tỷ, tỷ thật sự rất thơm."
"Thật sự là mùi thơm cơ thể ư, tam tỷ, tỷ làm thế nào vậy?"
"Thơm quá đi mất, ta cũng muốn ngủ chung với tam tỷ."
Mấy tỷ muội kề sát người mình, còn thô bỉ loanh quanh ngửi loạn, Hứa Hồng Trang cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
Cũng may là tỷ muội trong nhà, nếu không nàng đã sớm một cước đá bay.
Nghe mấy tỷ muội nói chuyện, các nàng cũng không biết là do ăn Thể Hương Đan mà ba ba cho. Không biết vì sao, trong lòng rất là vui vẻ, cảm giác mình ở trong lòng ba ba rất đặc biệt.
Bất quá các tỷ muội thường xuyên ở chung, ở cùng nhau lâu sớm muộn gì cũng sẽ bị p·h·át hiện. Hứa Hạo cũng không cấm nàng nói, vì vậy liền nói là do Hứa Hạo cho nàng Thể Hương Đan.
Xoát xoát xoát...
Ánh mắt của mấy tỷ muội đều đổ dồn vào người Hứa Hạo. Hứa Họa Ý tính cách hoạt bát nhất, thoáng cái chạy tới bên cạnh Hứa Hạo.
Vén cánh tay Hứa Hạo lên, vẻ mặt u oán nói:
"Ba ba, người bất c·ô·ng, đồ tốt như vậy cho tam tỷ mà không cho ta, ba ba thay đổi rồi."
"Nói xong ta là áo bông nhỏ của người mà? Không còn là Họa Ý hiểu chuyện nhất của ba ba trước kia nữa rồi."
"Ba ba, ta cũng muốn, ta cũng muốn trở nên thơm ngát..."
Yêu nũng nịu hài t·ử có đường ăn.
Hứa Hạo xoay cổ tay một cái, trong tay liền xuất hiện một viên đan dược.
"Được rồi, ai nói ta bất c·ô·ng? Nè, cho con."
Chứng kiến Hứa Hạo trong tay tỏa ra mùi t·h·u·ố·c nồng nặc đan dược, Hứa Họa Ý mừng rỡ không thôi.
Một đôi lông mày lá liễu cong thành hình trăng non, vui vẻ nh·ậ·n lấy:
"Cảm ơn ba ba."
"Ngựa gỗ" -- không chút do dự, nàng há miệng liền nuốt vào.
Không bao lâu, tr·ê·n người cũng tản mát ra một cỗ mùi thơm dễ ngửi, càng làm cho nàng vui mừng không gì sánh được, không ngừng ngửi tới ngửi lui tr·ê·n người.
Sau đó nghĩ đến điều gì đó, muốn cảm tạ Hứa Hạo, lại lần nữa nhào vào trong lòng "ngựa gỗ".
Hứa Phi Yên và Hứa Tình Tuyết chứng kiến muội muội đạt được đan dược, đều đôi mắt mong chờ nhìn Hứa Hạo. Hứa Hạo mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận