Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 352:: Nữ nhi hưng phấn! Nữ giáo trưởng nguy cơ! Đùa bỡn với vỗ tay gian

Chương 352: Con gái hưng phấn! Nữ giáo trưởng gặp nguy! Đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Đại học Ma Đô.
Phòng họp.
Không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi.
Lãnh đạo nhà trường cùng các thành viên hội đồng quản trị tề tựu đông đủ.
Một hồi công kích nhằm vào hiệu trưởng Lục Hồng Loan đang kịch liệt diễn ra.
"Hiệu trưởng Lục, chuyện cháu trai Lục Minh của cô d·â·m loạn học tỷ đã nhiều ngày trôi qua rồi..."
"Cô vẫn chưa xử lý tốt dư luận, điều này làm cho chúng ta không thể không hoài nghi, cô có hiềm nghi lạm dụng quyền lực."
Một vị phó hiệu trưởng tóc hoa râm dẫn đầu gây khó dễ.
Hắn nhãn thần nghiêm khắc, người đến không có ý tốt.
"Danh dự của trường học vì chuyện này mà bị ảnh hưởng rất lớn, cô nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng."
Một vị lãnh đạo khác ngay sau đó nói.
Các thành viên hội đồng quản trị dồn dập gật đầu.
Một vị đổng sự mặc âu phục trong đó nói.
"Hiệu trưởng Lục, chúng tôi hiểu cô có thể có những khó khăn riêng, nhưng chuyện này nhất định phải nhanh chóng giải quyết."
"Bằng không, chúng ta không thể không suy xét, cô có hay không còn có thể đảm nhiệm được chức hiệu trưởng... ."
Lục Hồng Loan ngồi ở vị trí đầu não trên bàn hội nghị.
Sắc mặt tiều tụy, trong ánh mắt mang theo một tia đỏ hoe.
Mấy ngày nay nàng vẫn chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.
Vì xử lý chuyện này, đã hao tâm tổn sức quá độ.
Nghe được những lời chỉ trích của đám người, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Thanh âm khàn khàn nói.
"Ta biết chuyện này đã gây ảnh hưởng rất lớn cho trường học, ta cũng vẫn luôn nỗ lực xử lý, cam đoan công bằng."
"Công bằng?"
Có người cười lạnh một tiếng.
"Hiệu trưởng Lục, cô có thể đảm bảo kết quả điều tra này, không chịu ảnh hưởng từ cô sao?"
"Dù sao Lục Minh là cháu trai của cô, ai có thể đảm bảo cô sẽ không thiên vị hắn chứ?"
"Ta dùng nhân cách của mình đảm bảo, ta tuyệt đối sẽ không thiên vị bất kỳ ai... ."
Lục Hồng Loan kiên định nói.
"Cô xử lý tốt? Cô lấy cái gì để xử lý?"
Một người khác đứng ra nghi vấn.
"Chuyện này đã ồn ào lớn như vậy, cô cảm thấy còn có thể cứu vãn được sao?"
"Danh dự của trường học đã bị tổn thất không thể vãn hồi, cô nhất định phải chịu trách nhiệm cho sự tắc trách của mình."
Theo người này mở miệng.
Những người khác cũng dồn dập đứng ra, phát biểu ý kiến của mình.
Trong phòng họp nhất thời trở nên ầm ĩ.
Các loại chỉ trích cùng thanh âm nghi ngờ liên tiếp vang lên.
Các thành viên hội đồng quản trị nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Bộp bộp... .
Cuối cùng, một người trong Hội đồng quản trị gõ bàn một cái nói.
Ý bảo mọi người im lặng.
"Được rồi, tất cả mọi người an tĩnh một chút."
Dừng một chút, hắn nhìn về phía Lục Hồng Loan.
"Hiệu trưởng Lục, chúng tôi hiểu tình cảnh hiện tại của cô, nhưng chuyện này nhất định phải có một phương án giải quyết."
Lục Hồng Loan trong lòng cảm thấy nặng nề.
Những người này ý tứ đã rất rõ ràng.
Là muốn hạ bệ nàng.
Nàng 157 mới lên chức được mấy tháng, không muốn mất đi chức vụ hiệu trưởng.
Nếu như nhanh như vậy đã bị hạ bệ.
Người khác sẽ nhìn nàng thế nào?
"Ta sẽ sớm xử lý tốt, mời Hội đồng quản trị cho ta thêm một cơ hội."
"Chúng ta sẽ cho cô ba ngày thời gian, nếu như không thể giải quyết, hậu quả cô tự rõ... . ."
Nói xong, người nọ liền tuyên bố kết thúc hội nghị.
Lục Hồng Loan thất hồn lạc phách rời khỏi phòng họp.
Nàng không biết mình đã trở lại lầu làm việc như thế nào.
Dọc đường đi.
Trong đầu đều là những lời chỉ trích và nghi vấn của những người đó trong hội nghị, trong lòng bất đắc dĩ.
"Cô cô."
Một thanh âm vang lên.
Lục Hồng Loan không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
Không khỏi nhíu mày.
Tìm theo tiếng nhìn lại.
Quả nhiên thấy được Lục Minh.
Lúc này hắn mang theo khẩu trang, giống như kẻ gian.
Không còn cách nào.
Đến bây giờ, nhiệt độ chuyện hắn d·â·m loạn học tỷ vẫn chưa hạ.
Hắn sợ tháo khẩu trang xuống sẽ bị người ta đ·á·n·h.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Lục Minh nhìn lấy vẻ mặt tiều tụy của cô cô, đau lòng không thôi.
Từ sau khẩu trang truyền ra giọng buồn buồn.
"Ta tới thăm cô cô."
"Cô cô, cô nhất định phải bảo trọng thân thể... . ."
Lục Hồng Loan khoát khoát tay.
"Ta có gì đáng xem, ngươi mau chóng trở về đi, đừng để lộ thân phận."
"Hiện tại trong trường học, khắp nơi đều là những người đang theo dõi chuyện này, nếu ngươi bị nhận ra, sẽ chỉ làm sự tình trở nên tồi tệ hơn."
Lục Minh lại không nhúc nhích.
Hắn đứng tại chỗ, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.
"Cô cô, x·i·n lỗi, đều là ta không tốt, đã gây cho cô phiền toái lớn như vậy."
« keng... . Lục Minh lòng như đ·a·o cắt, tâm tình giá trị + 951 »
Lục Hồng Loan thở dài.
"Điều này cũng không thể trách ngươi, chỉ là chuyện bây giờ đã phát triển đến nước này, phải nghĩ biện pháp giải quyết."
Lục Minh vội vàng nói.
"Cô cô, ta thật sự bị oan."
"Ta làm sao có khả năng đi d·â·m loạn học tỷ chứ? Ta chỉ là đại ngốc, bị người khác lừa đi bắt côn trùng."
"Ta rất hối hận, nếu như trước đây ta không xúc động như vậy, cô cô cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng."
Nhìn lấy Lục Minh vẻ mặt hối tiếc, Lục Hồng Loan thở dài nói.
"Được rồi, bây giờ nói những thứ này cũng vô ích... . ."
"Ngươi về trước đi, để ta suy nghĩ thật kỹ, giải quyết chuyện này như thế nào."
Lục Minh cũng không cam lòng cứ như vậy trở về.
Nói rằng.
"Cô cô, ta không thể đi."
"Ta muốn cùng cô nghĩ biện pháp, ta không thể để cô một mình gánh chịu."
Lục Hồng Loan có chút tức giận.
"Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp gì? Ngươi bây giờ chỉ làm ta thêm phiền, đừng ở chỗ này vướng bận."
Lục Minh viền mắt đỏ lên.
"Cô cô, cô đừng nói như vậy, ta chỉ là muốn bù đắp... ."
Nói đến đây hắn dừng một chút.
Cắn răng tiếp tục nói.
"Cùng lắm thì... . Ta liền đi xin lỗi học tỷ kia, cầu nàng buông tha chúng ta."
Tuyệt đối không thể vì hắn, mà hại cô cô chịu ảnh hưởng.
Nhất định phải làm chút gì đó.
Không phải vậy lương tâm sẽ cắn rứt.
Lục Hồng Loan lắc đầu.
"Sự tình không đơn giản như vậy, hiện tại dư luận đã dâng lên, không phải ngươi nói lời x·i·n lỗi là có thể giải quyết."
"Hơn nữa rất rõ ràng, phía sau học tỷ kia của ngươi, có người giật dây."
Lục Minh không cam lòng nói.
"Vậy chúng ta liền đi tìm ra kẻ giật dây nàng... ."
Lục Hồng Loan trầm mặc một hồi.
"Chuyện này ta sẽ nhờ người đi điều tra, ngươi cũng đừng nhúng tay vào."
Lục Minh còn muốn nói điều gì, Lục Hồng Loan lại cắt đứt hắn.
"Được rồi, ngươi mau về đi, ta còn rất nhiều việc phải xử lý."
Lục Minh sắc mặt biến hóa.
Bất kể nói thế nào.
Hắn đều không thể để cô cô một mình thừa nhận áp lực.
Sau đó quyết định đi tìm học tỷ kia x·i·n lỗi.
Đúng lúc này.
Một trận âm thanh ô tô truyền đến.
Lục Minh dừng bước lại.
Lục Hồng Loan không khỏi nhìn lại.
Một chiếc xe chậm rãi lái tới, dừng ở trước cửa ký túc xá.
Chính là Hứa Hạo mang theo hai con gái đến... .
Ba người từ trên xe bước xuống.
Hứa Họa Ý vẻ mặt hưng phấn.
Còn đắm chìm trong cảm giác lái xe vừa rồi.
Mặc dù là bị Hứa Hạo mang theo.
Nhưng càng có cảm giác an toàn.
Chứng kiến Lục Hồng Loan ở trước cửa.
"Lục lão sư thật là t·r·ù·n·g hợp... . ."
Hứa t·h·i Tình tiến lên chào hỏi.
Nàng lanh mắt, phát hiện Lục Hồng Loan không thích hợp.
"Lục lão sư cô làm sao vậy, nhìn trạng thái có chút không tốt."
Lục Hồng Loan miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Không có gì, chỉ là hơi mệt chút."
Hứa Họa Ý nghi hoặc hỏi.
"Lục lão sư, có phải cô gặp phải chuyện gì không vui không? Cô có thể nói với chúng ta... ."
Lục Hồng Loan nhìn lấy hai cô gái t·h·i·ê·n chân khả ái.
Khói mù trong lòng thoáng tản đi một ít.
Vẫn lắc đầu một cái.
"Thật không có chuyện gì, cám ơn các ngươi quan tâm."
Hứa t·h·i Tình không tin.
Lôi kéo tay Lục Hồng Loan nói.
"Lục lão sư, cô nhất định là có chuyện gạt chúng ta, bình thường cô rất tinh thần... ."
Hai tỷ muội này tính cách đơn thuần.
Bình thường cũng đều không ở trường học.
Đối với chuyện của trường học càng là không quan tâm.
Chuyện Lục Minh d·â·m loạn học tỷ tuy là ồn ào rất lớn.
Hai tỷ muội cũng có chú ý.
Lại không liên tưởng đến chuyện này, sẽ gây ảnh hưởng tới Lục Hồng Loan.
Đột nhiên, Hứa Họa Ý ánh mắt bị một thân ảnh hấp dẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận