Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 106:: Đến từ chị dâu cho ăn! Đem nhân vật chính làm cẩu đến kêu đi hét

Chương 106: Nhận được sự quan tâm từ chị dâu! Khiến nhân vật chính phát c·ẩ·u mà gào thét"... Ta sẽ giúp ngươi đ·á·n·h yểm trợ..." Nghe Lý Tiêu nói xong, Diêu Tâm Nhị bối rối. Tình huống gì?
Ngươi là tiểu đệ tâm phúc của Sở Hùng.
Đại tẩu hẹn hò với nam nhân, ngươi không những không nói cho đại ca, còn hỗ trợ yểm hộ?
Diêu Tâm Nhị sắc mặt biến hóa, không biết tên gia hỏa Sở Hùng p·h·ái tới này có vấn đề gì về đầu óc.
"Vì sao?"
Một lát sau, nàng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Lý Tiêu há miệng.
Cuối cùng cái gì cũng không nói ra. Muốn hắn nói thế nào?
Chẳng lẽ muốn nói ta đáp ứng điều kiện của Hứa Hạo, bán đứng ngươi?
Hắn không nói lời nào, Diêu Tâm Nhị cũng lười hỏi.
Lý Tiêu bộ dạng không giống nói láo, khiến nàng thở phào nhẹ nhõm.
Không có phiêu lưu bại lộ chuyện hẹn hò, nàng có thể mau chóng cùng Hứa Hạo hoàn thành ước hẹn năm ngày.
Thời gian đã tới sáu giờ...
Căn cứ vị trí Hứa Hạo cung cấp, Diêu Tâm Nhị đi tới một nhà hàng tư nhân.
Lý Tiêu thủy chung đi theo cách đó không xa.
Nàng không có cự tuyệt Lý Tiêu th·e·o dõi. Chỉ cần không nói cho Sở Hùng là được.
Diêu Tâm Nhị không biết Hứa Hạo muốn làm gì, có người th·e·o bên người, nghĩ đến Hứa Hạo cũng không dám quá đáng. Nếu để cho nàng biết Lý Tiêu là đang làm việc cho Hứa Hạo, liền sẽ không suy nghĩ như vậy.
Lý Tiêu sắc mặt vô cùng x·ấ·u xí.
Vừa nghĩ tới Hứa Hạo lập tức phải chiếm được đại tẩu, hắn liền khó chịu thổ huyết...
Ngươi thích đại tẩu, trực tiếp tìm đại tẩu là được.
Nghĩ thế nào đến việc muốn hắn đ·á·n·h yểm trợ? s·á·t nhân tru tâm, không gì hơn cái này.
Một đường đi tới phòng riêng đã hẹn.
Hứa Hạo đã chờ sẵn ở bên trong, thấy Diêu Tâm Nhị đi vào phòng riêng, gọi nàng:
"Chị dâu tới? Mau tới đây ngồi."
Diêu Tâm Nhị mím môi một cái.
Mới đi tới gần, Hứa Hạo đột nhiên đưa tay, k·é·o nàng ngồi xuống bên cạnh.
Lý Tiêu thấy một màn như vậy, trong lòng đau xót.
c·ắ·n răng, coi như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Hắn cũng đi tới chuẩn bị nhập tọa.
Hứa Hạo nhưng vào lúc này hắng giọng một cái.
"Người hầu phải có giác ngộ của người hầu, người hầu nào lại cùng chủ t·ử ăn cơm chung? Đứng ở bên cạnh hầu hạ..."
Sở Hùng coi nhân vật chính là huynh đệ, gia chủ.
Hắn có thể 0 5 sẽ không.
Uy h·iếp Lý Tiêu làm việc, Hứa Hạo chính là muốn n·g·ư·ợ·c hắn.
Ăn cơm?
Ngươi ở đây nghĩ r·ắ·m ăn!
Chỉ xứng ở bên cạnh xem ta cùng đại tẩu của ngươi ăn.
"..."
Lý Tiêu mộng b·ứ·c.
Không phải, ăn cơm cũng không cho phép? Đây là coi hắn như người làm thời cổ đại?
Lý Tiêu sắc mặt biến hóa, ngẩn người tại đó, ngồi cũng không xong, không ngồi cũng không xong.
Thấy Hứa Hạo cùng đại tẩu dán đến quá gần, biểu hiện tr·ê·n mặt nghiền ngẫm, Lý Tiêu giận dữ. Lúc này đã muốn nổi giận.
Sau một khắc, nghĩ đến tỷ tỷ Lý Vân Thư, hắn không thể không nhịn xuống. Ngoan ngoãn đi tới đứng một bên.
« keng... Lý Tiêu tức giận, tâm tình giá trị + 862.... . » « keng... Diêu Tâm Nhị tâm sinh p·h·ẫ·n nộ, tâm tình giá trị + 935.... . » Diêu Tâm Nhị không khỏi cau mày.
Lý Tiêu này không phải là tiểu đệ của Sở Hùng sao? Sao lại nghe lời Hứa Hạo như thế?
Nàng còn tưởng rằng có người th·e·o, Hứa Hạo sẽ thu liễm. Hiện thực dường như không giống với những gì nàng nghĩ.
"Hứa tổng, ngươi tự mình ăn đi, ta không đói bụng..."
Diêu Tâm Nhị thấp thỏm không yên.
Ngồi chung cùng Hứa Hạo, khiến nàng rất không tự tại.
Nhưng lại bởi vì nhược điểm nằm trong tay đối phương, không dám nổi giận, cực kỳ khó chịu.
Nhưng mà, nàng vừa dứt lời, bụng đột nhiên kêu ùng ục hai tiếng.
Hai người không tự chủ được nhìn về phía nàng.
Diêu Tâm Nhị khóe miệng giật một cái, rất là x·ấ·u hổ.
Buổi trưa bởi vì một cuộc điện thoại của Hứa Hạo, cả người nàng cũng không tốt, căn bản không có tâm tình ăn cơm.
Hiện tại ngửi được mùi thơm nồng nặc của cơm nước, quả thật có chút đói bụng.
Không khỏi thầm mắng bụng mình không có tiền đồ.
Thật quá m·ấ·t mặt.
"Chị dâu, d·ố·i trá cũng không tốt, nghe lời ăn chút đi, dù sao lát nữa cũng cần phải tiêu hao thể lực..."
Hứa Hạo không chút khách khí vỗ vỗ bả vai của nàng.
Diêu Tâm Nhị thân thể c·ứ·n·g đờ.
Cảm thụ được tay Hứa Hạo rơi tr·ê·n người mình, chứng chán gh·é·t đàn ông bạo p·h·át, trong lòng rất là phản cảm.
Nghĩ đến những lời Hứa Hạo nói.
Tiêu hao thể lực là làm cái gì? Không cần nói cũng biết.
Diêu Tâm Nhị không cự tuyệt được.
Nàng lo lắng nếu không nghe lời Hứa Hạo, thì không phải là vỗ bả vai, mà là làm ra những cử động quá đáng hơn.
Diêu Tâm Nhị chỉ có thể bất đắc dĩ cầm đũa lên.
"Như vậy mới đúng, chị dâu đừng khách khí với ta..."
Hứa Hạo hài hước cười cười.
Nhìn nữ chủ không dám phản kháng, chỉ có thể làm th·e·o ý tứ của hắn, đùa bỡn trong lòng bàn tay. Có loại cảm giác b·ứ·c người lương thiện làm chuyện x·ấ·u.
Hắn thực sự là đang tr·ê·n đường trở thành đại phản p·h·ái, càng chạy càng xa.
« keng... Diêu Tâm Nhị trong lòng sợ hãi, tâm tình giá trị + 753.... . » « keng.... Lý Tiêu tâm tính tan vỡ, tâm tình giá trị + 999.... . » Hứa Hạo kinh ngạc một cái.
Không để lại dấu vết liếc mắt nhìn Lý Tiêu.
Cái này liền tâm tính tan vỡ?
Tiểu lão đệ, năng lực chịu đựng không được a. Vẫn chỉ là mới bắt đầu thôi đấy.
Nhất định phải chịu đựng, đừng làm ta tụt hứng giữa chừng. Hôm nay có thể thu hoạch được bao nhiêu tâm tình giá trị liền dựa vào ngươi.
Bên cạnh -- Đem biểu tình của Hứa Hạo thu vào trong mắt, Lý Tiêu nắm chặt tay.
Hắn sao lại không biết lời kia của Hứa Hạo có ý tứ gì?
Đây là dự định buổi tối đem đại tẩu tẩy sạch sẽ, nhai cả vỏ a...
Mặc dù vào thời điểm đồng ý điều kiện của Hứa Hạo, hắn đã có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng ngày này đến nhanh như vậy, hắn vẫn là không cách nào tiếp thu.
Đại tẩu là mỹ nữ tuyệt sắc đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi x·u·y·ê·n việt tới, đã lập chí muốn có thể chiếm được.
Nhưng là bây giờ...
Nhìn đại tẩu bị chiếm tiện nghi, lát nữa còn có thể cùng Hứa Hạo lên g·i·ư·ờ·n·g với nhau. Lý Tiêu bi th·ố·n·g không thôi.
Trái tim co rút, vừa chua xót vừa đau.
Lý Tiêu tâm tính tan vỡ, nhưng không hề ảnh hưởng đến Hứa Hạo, hắn vẫn tự mình ăn uống.
Hắn đã rất mạnh mẽ, nhưng cũng cần bổ sung thể lực, cho chị dâu một buổi tối khó quên.
Hứa Hạo ăn được nồng nhiệt, Diêu Tâm Nhị thấy thế, con sâu thèm ăn trong bụng bị câu dẫn.
Thêm lên việc x·á·c thực đói bụng, nàng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lúc đầu nàng vẫn duy trì rụt rè.
Nhưng đồ ăn ở đây quá mỹ vị, ăn một lần liền không dừng được.
Bên cạnh, nhân vật chính thèm ăn đến chảy nước miếng...
Diêu Tâm Nhị còn đỡ hơn hắn, buổi trưa không ăn,... ít nhất buổi sáng còn có ăn.
Hắn sáng sớm tiễn tỷ tỷ Lý Vân Thư, sau khi đạt thành điều kiện với Hứa Hạo, khó chịu đến mức không ăn một miếng nào.
Hiện tại đã đói bụng đến mức oa oa kêu.
Vốn định buổi tối ăn một bữa no nê, ai ngờ người trả tiền lại là Hứa Hạo, nhưng Hứa Hạo lại bắt hắn đứng ở một bên nhìn.
Đây cmn là chuyện người có thể làm ra sao?
Tâm tình giá trị xoát xoát không ngừng.
Diêu Tâm Nhị ăn uống xong, có chút chưa thỏa mãn.
Lúc này, Hứa Hạo đột nhiên đưa tới một tay, cầm khăn giấy trong tay...
Chậm rãi đưa đến bên miệng nàng.
Rõ ràng là đưa cho nàng để lau miệng.
Dọc th·e·o cánh tay nhìn về phía trước, thấy được Hứa Hạo đang cười với nàng.
"Chị dâu ăn từ từ thôi, không ai giành với ngươi cả, lem luốc hết rồi kìa."
Hứa Hạo cười lau nhè nhẹ.
Diêu Tâm Nhị sửng sốt.
Hình tượng của Hứa Hạo trong lòng nàng vẫn là Đại Ác Ma, đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy, khiến nàng rất không quen.
Chờ (các loại) Hứa Hạo làm sao lại tốt bụng như vậy?
Diêu Tâm Nhị cảnh giác.
Quả nhiên, chuyện nàng lo lắng đã xảy ra.
Chỉ thấy Hứa Hạo sau khi lau khóe miệng cho nàng xong, hài hước nói với nàng:
"Chị dâu, ta giúp ngươi, ngươi có phải hay không nên biểu thị một chút?"
Diêu Tâm Nhị cả người không được tự nhiên.
Nhớ không lầm, Hứa Hạo còn lớn tuổi hơn nàng, nhưng một mực gọi nàng là chị dâu, rất không được tự nhiên.
Có thể nàng không dám p·h·át tác, chỉ có thể mặc cho Hứa Hạo muốn làm gì thì làm.
Muốn chính mình biểu thị, biểu thị cái gì? Diêu Tâm Nhị không hiểu ra sao.
Nghi ngờ ngẩng đầu, p·h·át hiện khóe miệng Hứa Hạo có chút dính dầu mỡ.
Linh quang lóe lên.
Hứa Hạo là muốn nàng cũng hỗ trợ lau miệng?
Quấn quýt trong giây lát, nàng c·ắ·n răng, dù sao lau khóe miệng cũng không có gì to tát. Dù sao cũng hơn việc dẫn nàng đi thuê phòng.
Không tránh được ước hẹn năm ngày, Diêu Tâm Nhị bây giờ chỉ muốn có thể trì hoãn được lúc nào hay lúc ấy.
Nàng lấy ra khăn giấy.
Khoảng cách hơi xa, không với tới. Nàng liền đứng dậy tiến lại gần.
Ngay lúc nàng đến gần Hứa Hạo, chân không biết vì sao vấp một cái, không kh·ố·n·g chế được ngã về phía trước...
Diêu Tâm Nhị "A" lên một tiếng kinh hô, hoa dung thất sắc, cho rằng sắp ngã tr·ê·n mặt đất.
Kết quả không có.
Là Hứa Hạo cứu nàng.
Đưa tay vòng lấy hông của nàng, nhẹ nhàng k·é·o một cái, Diêu Tâm Nhị liền không tự chủ được nhào vào trong lòng.
Vừa vặn ngồi ở tr·ê·n đùi.
Khuôn mặt Diêu Tâm Nhị trắng bệch vì sợ hãi, phảng phất bắt được cây cỏ cứu m·ạ·n·g, hai tay vòng lấy cổ Hứa Hạo.
Đợi nàng tỉnh táo lại, mới p·h·át giác tình cảnh của bản thân.
Ngồi ở tr·ê·n đùi Hứa Hạo, mình còn đang ôm cổ hắn.
Diêu Tâm Nhị không khỏi đỏ mặt, vội vã muốn thoát ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận