Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 337:

Chương 337: Lục Hồng Loan thân là hiệu trưởng, coi như trấn định. Nàng muốn đẩy Hứa Thi Tình ra. Nhưng đã không kịp. Tên trộm cầm dao xông tới, đâm thẳng về phía hai người. Hạ thủ không chút lưu tình. Dao găm dưới ánh tà dương lóe lên hàn quang. Phảng phất lưỡi hái của tử thần. Lục Hồng Loan sắc mặt trắng bệch, trong lòng tuyệt vọng. Thế ngàn cân treo sợi tóc. Hứa Hạo lắc mình đi tới trước mặt hai cô gái. Không thấy hắn có động tác gì. Chỉ là nâng một chân lên, đá về phía tên trộm. Một cước kia nhìn như nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa lực lượng cực lớn. Tên trộm bị đá bay ra ngoài, ngã rầm trên mặt đất. Chủy thủ trong tay cũng rơi xuống bên cạnh. Nhân viên an ninh của tửu lâu cấp tốc chạy tới. Đem tên trộm khống chế chặt chẽ. Người phụ nữ trung niên bị trộm túi cũng thở hổn hển chạy tới. Cầm lấy túi kiểm tra một lần, sau đó. Liên tục nói cảm ơn với Hứa Hạo. "Tiên sinh, cảm ơn anh quá, nếu như không có anh, túi xách của tôi đã không tìm về được... . ." Người qua đường thấy tên trộm bị bắt, đều cảm thấy hả giận. "Thật là lợi hại, người luyện võ à, một cước đã quật ngã tên trộm." Lúc này. Có người nhận ra thân phận của Hứa Hạo, kinh ngạc nói. "Cái này... Đây không phải là Hứa tổng sao? Hứa tổng cũng tới nơi đây ăn cơm à?" "Hứa tổng uy vũ khí phách, không chỉ là thần thoại kinh doanh, thân thủ cũng cao như vậy." "Hứa tổng ngưu bức... . ." Những tiếng bàn luận nổi lên. Tràn đầy kính nể đối với Hứa Hạo. Người phụ nữ trung niên biết được người giúp mình đả đảo tên trộm là Hứa Hạo. Càng là kích động đến rơi nước mắt. "Nguyên lai ngài là Hứa tổng, cảm ơn ngài quá, ngài thực sự là cứu tinh của ta." Các nhân viên an ninh cũng tràn ngập kính nể với Hứa Hạo. Hứa Hạo trên mặt lộ ra nụ cười chiêu bài. "Thấy chuyện bất bình mà ra tay, phải vậy." Hắn liếc mắt nhìn tên trộm bị bắt. Vừa rồi cú đá kia, người ngoài xem ra rất lợi hại. Trên thực tế hắn không dùng chút sức nào. Nhưng hắn đã để lại cổ Ám Kình trong cơ thể tên trộm. Tên trộm này sống không được bao lâu nữa. Dám động dao với con gái của hắn. Chán sống. Lục Hồng Loan lần nữa cảm tạ Hứa Hạo. "Hứa tổng, cảm ơn anh, nếu như không có anh, thật không biết sẽ thế nào." Hứa Thi Tình và Hứa Họa Ý thì ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái. "Ba ba thật là lợi hại." Hứa Hạo vẫn phong khinh vân đạm. Phảng phất như chỉ làm một việc nhỏ không đáng kể. Lục Minh phản ứng kịp, vẻ mặt mộng bức. Đi ra ngoài không đến mười mét, hai lần ngã sấp, một lần gặp cướp. Cái này cmn... . . Đi thỉnh kinh cũng không đến mức như vậy. Hắn còn tưởng rằng Hứa Hạo cố ý chiếm tiện nghi của cô cô. Nhìn chằm chằm vào Hứa Hạo. Nhưng đây là tên trộm cướp đoạt, không phải cố ý sắp xếp. Chỉ có thể nói vận khí của cô cô đúng là không ai sánh bằng. Nơi đây gây ra động tĩnh không nhỏ. Các nhân viên an ninh thông báo cho quản lý. Cố ý nhắc tới chuyện của Hứa Hạo. Quản lý nhận được tin tức cả kinh. Vội vàng ra ngoài kiểm tra. Khi thấy Hứa Hạo, trên mặt hắn lập tức chất lên nụ cười nịnh nọt. Bước nhanh tiến lên đón. Dưới sự hướng dẫn cung kính của quản lý. Mấy người Hứa Hạo rốt cuộc đi vào tửu lâu. Xứng đáng nổi danh ở toàn bộ Ma Đô, tửu lâu được sửa sang cực kỳ xa hoa. Một đường đi tới một gian phòng riêng trang trí lộng lẫy, xa hoa. Hứa Họa Ý hưng phấn cầm lấy thực đơn, con mắt lấp lánh ánh sao. Đang muốn chọn món, nhìn thấy Lục Hồng Loan bên cạnh. Nàng đưa thực đơn tới. Nhu thuận nói. "Lão sư, cô chọn đi, món ăn ở đây nhiều thật." Lục Hồng Loan cười đáp lại. "Các con chọn đi, cô sao cũng được." Hứa Họa Ý liền cùng Hứa Thi Tình hào hứng bắt đầu gọi món. Trong toàn bộ quá trình. Hoàn toàn không hỏi ý kiến của Lục Minh. Sau khi gọi món xong, quản lý cung kính nhận lấy thực đơn. Cười rạng rỡ nói. "Tôi lập tức đi thông báo cho nhà bếp, vậy không làm phiền Hứa tổng, chúc các ngài ngon miệng." Nói xong, hắn thận trọng lui lại, rời đi. Cuối cùng còn cẩn thận đóng cửa lại. Hứa Họa Ý ngồi bên cạnh Hứa Hạo. Kéo tay Hứa Hạo, ánh mắt sùng bái nói. "Ba ba, vừa rồi ba ngầu quá, một cước đá tên trộm kia ngã xuống đất, tỷ tỷ còn sợ ngây người." Hứa Thi Tình tức giận đến mặt đỏ bừng. Có biết nói chuyện hay không? Hứa Họa Ý nói tiếp. "Ba ba, con cũng muốn học võ thuật với ba, lần sau gặp phải chuyện như vậy sẽ không sợ." Hứa Hạo trong lòng thầm nghĩ. Các ngươi làm sao gặp phải loại nguy hiểm này? Coi như gặp, cũng có nữ bảo tiêu âm thầm bảo vệ các ngươi giải quyết. Hắn cũng không nói những lời này ra. Nhìn ánh mắt mong đợi của con gái. Hắn cảm thấy con gái muốn học là chuyện tốt. Coi như không phải để đánh người, cũng có thể rèn luyện sức khỏe. "Muốn học có thể, con tìm ngũ tỷ của các con." Hai tỷ muội sửng sốt. Các nàng từng thấy ngũ tỷ Hứa Phi Yên tìm Hứa Hạo luyện võ. Lúc đó chỉ cảm thấy hai người giao thủ rất lợi hại. Nhưng chỉ là nhìn, không có khái niệm cụ thể. Bây giờ nghĩ lại... . . Hứa Phi Yên có thể tay không bóp nát tảng đá. Nếu như học xong loại võ thuật đó. Còn có thể sợ một tên trộm sao? Nửa phút là có thể dạy cho tên trộm bài học rồi? Bất quá, với tâm thái tìm người lợi hại dạy. Nàng cảm thấy Hứa Hạo đã có thể dạy ngũ tỷ. Nhất định lợi hại hơn ngũ tỷ. Hứa Họa Ý cũng muốn học với Hứa Hạo. Túm lấy cánh tay Hứa Hạo, bắt đầu làm nũng. "Ba ba, con muốn học với ba cơ, ngũ tỷ không lợi hại bằng ba." Hứa Hạo nhìn về phía Lục Hồng Loan, cười nói. "Con gái nhỏ của ta là vậy đó, nghĩ gì là muốn nấy, sau này còn phải làm phiền hiệu trưởng Lục để mắt nhiều hơn." Hứa Thi Tình ở một bên nhìn, có chút hả hê. Hứa Họa Ý không chịu, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn. Lục Hồng Loan cười một tiếng. Đang muốn nói gì. Đột nhiên, cái ghế đang ngồi lệch một cái. Thân thể mất đi cân bằng. Nghiêng về hướng bên cạnh ngã xuống. Cũng may Hứa Hạo ở bên này. Tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng. Mới không khiến nàng ngã sấp xuống. Lục Hồng Loan cứ như vậy tựa vào trong lòng Hứa Hạo. Mọi người đều biết —— trong tình thế cấp bách, tứ chi tiếp xúc là không thể tránh khỏi. Hai lần trước là bả vai và vòng eo. Lần này thậm chí còn gần đến trước ngực nàng. Chỉ là cảm thụ một cái, Hứa Hạo bất động thanh sắc dời đi. Lục Hồng Loan chỉ cho rằng là ngoài ý muốn, sắc mặt đỏ bừng. Thi Tình, Họa Ý hai tỷ muội cũng không phát hiện ra một màn này. Mà Lục Minh nhìn chằm chằm vào Hứa Hạo. Đã thấy được toàn bộ quá trình. Tâm tính lập tức nổ tung. Cô cô lại bị Hứa Hạo chiếm tiện nghi. Hắn muốn chỉ trích Hứa Hạo. Nhưng Hứa Hạo lại cứu cô cô của hắn. Hoàn toàn không có lý do. Chỉ có thể đem cục tức này giấu ở trong lòng, buồn bực không thôi. Chuyện gì xảy ra? Ánh mắt mọi người nhìn lại... . . Phát hiện ra là ghế bị gãy một chân. Trong phòng bao sang trọng thế này, ghế lại có thể xuất hiện loại vấn đề này. Thật là kỳ lạ. Hứa Thi Tình và Hứa Họa Ý đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Hồng Loan. Phảng phất như đang nói. Sao xui xẻo như vậy, đều bị lão sư gặp phải. Lục Hồng Loan cũng đã nhận ra vấn đề. Cũng cảm giác mình có hơi quá xui xẻo. Nàng tìm một cái ghế khác. Thử một chút, xác định sẽ không hỏng, mới dám ngồi xuống... . Không để bọn họ đợi quá lâu. Có quản lý tỉ mỉ an bài, thức ăn được đưa lên rất nhanh. Từng đạo mỹ vị bày đầy bàn. Tản ra mùi thơm mê người. Hứa Họa Ý không kịp chờ đợi cầm đũa lên. Bắt đầu ăn. Lục Hồng Loan cũng cầm đũa lên. Thế nhưng, tay nàng vừa trượt, chiếc đũa rơi xuống đất. Nàng theo bản năng đứng dậy đi nhặt... . . Bởi vì chiếc đũa rơi về phía Hứa Hạo. Đúng lúc ở giữa hai người. Hứa Hạo nhìn nàng qua đây, đúng lúc làm ra vẻ hỗ trợ nhặt. Bọn họ động tác đồng bộ tiến hành. Trùng hợp chạm môi vào nhau. Xoát —— Giờ khắc này. Thế giới phảng phất như đều yên tĩnh lại. Hứa Thi Tình và Hứa Họa Ý trợn mắt há hốc mồm. Hoàn toàn không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt. Lục Minh càng là muốn rách cả mí mắt... .
Bạn cần đăng nhập để bình luận