Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 102:

Chương 102: Mấy người sống tạm kia không biết Hứa tổng, chứ cảnh sát viên mới tới này chắc chắn biết.
Trương cảnh quan không khỏi nhìn về phía bên cạnh, Lý Vân Thư xinh đẹp khéo léo.
Cô gái xinh đẹp này hắn đã sớm chú ý tới.
Còn tưởng rằng là mục tiêu mới mà đứa em trai bất tài này của hắn coi trọng.
Không ngờ hóa ra lại là người của công ty Hứa tổng.
"Cô ta nói có thật không?"
Trương cảnh quan kinh nghi bất định, đưa mắt nhìn về phía em trai.
Trương hội trưởng cũng mờ mịt theo.
"Cảnh quan, anh đừng nghe cô ta nói mò, bọn họ nghèo kiết xác như vậy, làm sao có thể quen biết Hứa tổng..."
Tên đầu xanh nhảy ra ngoài.
"Thật sao?"
Sau một khắc, một giọng nói đầy hứng thú vang lên.
"Ở đây thật náo nhiệt."
Thanh âm ôn nhuận như ngọc, khiến người ta như tắm gió xuân, không tự chủ được quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đẹp trai, khí chất uy nghiêm, mỉm cười đi tới.
Chính là Hứa Hạo chạy tới.
Thật sự là quen biết?
Trương cảnh quan cứng đờ, hung hăng trừng mắt liếc em trai một cái. Không điều tra kỹ mục tiêu đã ra tay.
Lần này đá trúng tấm sắt rồi?
Lý Vân Thư thấy thế, mặt mày rạng rỡ, chạy tới đón.
"Hứa thúc thúc..."
Lý phụ, Lý mẫu nghe vậy mừng rỡ.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Hứa tổng tới, nghĩa là con trai của bọn họ sẽ không bị bắt đi.
Chỉ là, vị Hứa tổng này thoạt nhìn quá trẻ tuổi?
Lý Tiêu sắc mặt khó coi.
Sớm biết thế này, thà rằng trực tiếp gọi điện thoại cho Sở Hùng.
Hắn mới không muốn Hứa Hạo giúp đỡ.
Chứng kiến tỷ tỷ Lý Vân Thư cùng Hứa Hạo thân cận, hắn khó chịu không ít.
"Hiện tại là tình huống gì?"
Hứa Hạo hỏi Lý Vân Thư. Lý Vân Thư vội vàng giải thích.
"Hứa tổng, nhà của chúng ta gần đây phải di dời, thế nhưng phí phá dỡ di dời quá ít chúng ta không đồng ý, bọn họ vừa muốn bức chúng ta đi."
Lý mẫu cũng tiến lên đón.
"Hứa tổng, ngài cuối cùng cũng tới, ngài nhất định phải giúp chúng ta làm chủ."
"Những người này muốn đánh con trai ta, con ta tự vệ, bọn họ còn tìm cảnh sát tới bắt người..."
Một phen tố khổ, không muốn Lý Tiêu bị mang đi.
"Các ngươi yên tâm, Vân Thư là công nhân viên của ta, gặp phải chuyện lớn như vậy, ta nhất định cho các ngươi chủ trì công đạo." Hứa Hạo cười cười.
Liếc nhìn Lý Tiêu ở cách đó không xa.
"Hứa... Hứa tổng..."
Trương cảnh quan đi tới trước mặt Hứa Hạo, cung kính nói.
"Nói đi, chuyện gì xảy ra?" Hứa Hạo hờ hững hỏi.
"Là như thế này..."
Trương cảnh quan nói rõ nguyên nhân, không hề giấu giếm. Đem cả em trai cũng khai ra.
Ở trước mặt đại nhân vật như Hứa Hạo, phạm sai lầm thì phải nhận. Giảo biện không có ý nghĩa.
"Hứa tổng, chúng ta sai rồi, không biết bọn họ có quan hệ với ngài."
Giải thích xong, Trương cảnh quan xin lỗi Hứa Hạo.
"Ý của ngươi là, nếu bọn họ không có quan hệ với ta, các ngươi liền muốn làm gì thì làm?"
"Không phải... Không dám..."
"Lấy việc công làm việc tư, làm xằng làm bậy, các ngươi có cái gì không dám?"
Trương cảnh quan há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói gì.
Gấp đến mức cả người đổ mồ hôi.
"Hứa tổng..."
Đúng lúc này, Trương hội trưởng run rẩy đứng dậy, răng đánh vào nhau.
Hắn cũng biết mình đắc tội đại nhân vật rồi.
Trong lòng bồn chồn, không biết đắc tội Hứa Hạo, sẽ có kết cục thế nào.
"Chính là ngươi ép người ta dọn đi?" Hứa Hạo không rõ ngữ khí.
Tuy là lộ vẻ tươi cười, Trương hội trưởng lại cảm thấy một cỗ lạnh lẽo.
"Không phải..." Trương hội trưởng còn muốn giảo biện giải thích.
Hứa Hạo quét mắt nhìn sang, hắn rùng mình một cái.
Lời đến khóe miệng lại không nói nên lời.
Trương cảnh quan lúc này hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt liếc hắn một cái.
Tên em trai này thật ngu ngốc.
Không thấy hắn đều ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm sao?
Ngươi còn muốn lừa gạt?
Sự thực bày ra trước mắt, Hứa Hạo căn bản không nghe giảo biện, hắn chỉ có thể nhận sai cầu tha thứ.
"Hứa tổng, là lỗi của ta, ta đáng c·hết, ta không nên bởi vì lòng tham nhất thời mà làm ra loại chuyện không bằng h·e·o c·h·ó này..."
"Ngài đại nhân đại lượng, liền coi ta như cái rắm, thả đi."
Trương hội trưởng cầu xin.
Sau đó giơ tay lên, cắn răng, hung hăng tát chính mình một bạt tai.
Âm thanh "bốp" vang lên rõ ràng.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh lúc này, càng thêm rõ nét.
Một đám côn đồ Tiểu Đao Hội sợ mất mật, nhìn về phía Hứa Hạo, trong ánh mắt tràn đầy kính nể.
Tùy tiện một câu nói, khiến phó hội trưởng của bọn hắn tự vả bạt tai, quá trâu bò.
"Có buông tha ngươi hay không, không phải ta quyết định." Hứa Hạo nói đầy ẩn ý.
Tiểu Đao Hội này bị lão Mạc ám chỉ.
Trở thành quân cờ trong tay hắn để thu phục nữ chủ.
Bởi vì không phải thủ hạ của hắn, căn bản không cần nể tình.
Trương hội trưởng sửng sốt.
Ngẫm nghĩ kỹ ý tứ trong lời nói của Hứa Hạo.
Linh quang lóe lên, hắn đã hiểu.
Hứa Hạo lần này tới đây, là vì giúp đỡ người nhà này, ý là muốn đạt được sự tha thứ của họ.
Mặc dù không biết tại sao Hứa Hạo phải đối xử với một nhân viên cấp dưới như thế quan tâm.
Nhưng Hứa Hạo đã có ý, hắn nghe theo là được.
Tâm tư nhanh chóng chuyển động, nghĩ cách nào để người nhà họ Lý tha thứ cho hắn.
Trong lúc vô tình, chứng kiến căn nhà cũ kỹ của Lý gia, hắn hai mắt sáng lên, nói:
"Vị đại tỷ này, vừa rồi thật xin lỗi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, không nên bức bách các ngươi..."
Hắn đi tới trước mặt Lý mẫu, thành khẩn cúi người chào xin lỗi, ngữ khí chân thành.
"Các ngươi không phải phải dời nhà sao?"
"Mọi người xem xử lý như vậy thế nào? Ta là nhà phát triển, cho đại tỷ thay thế một căn biệt thự, nếu không hài lòng có thể đổi thành tiền bồi thường."
"Xem như là chúng ta bồi thường cho gia đình ngài, và cũng là để ta chuộc lại lỗi lầm..."
Sau khi nói xong, Trương hội trưởng không khỏi khen ngợi sự cơ trí của mình.
Người nhà này không phải nghĩ tới chuyện bồi thường sao?
Vậy tại sao không nhân danh nghĩa đó, tặng bọn họ một căn nhà?
Cứ như vậy, không chỉ có thể hóa giải mâu thuẫn, không chừng còn có thể nhờ vậy mà lấy lòng được Hứa tổng.
Còn về giá trị mấy triệu của căn biệt thự, hắn không để ở trong lòng.
Hẳn là hội trưởng biết việc này, cũng sẽ không phản đối.
Nếu có thể đạt được sự chống lưng của Hứa Hạo, những thứ này đều không đáng là gì.
Lý mẫu nghe vậy, tim đập lỡ nửa nhịp, hô hấp hơi gấp gáp.
Bà biết, biệt thự rẻ nhất cũng phải mấy triệu, cứ như vậy tặng cho bọn họ?
"Ngươi nói... là thật?"
Lý mẫu ngơ ngác hỏi.
"Đó là đương nhiên, Hứa tổng ở đây, ta sao dám lừa gạt đại tỷ..."
Trương hội trưởng cười khổ, lập tức vẻ mặt mong đợi nói:
"Đến lúc đó ta sẽ cho người đem biệt thự sửa sang lại, những chuyện nhỏ này chúng ta sẽ xử lý tốt, đại tỷ đến lúc đó trực tiếp dọn vào ở."
"Đại tỷ, người hãy nhận sự áy náy của ta, người nếu như không đồng ý, ta... ta liền quỳ xuống..."
Nói xong, hắn liền làm bộ muốn quỳ xuống.
Lý mẫu tim đập loạn xạ.
Vốn tưởng rằng phiền phức quấn thân, kết quả lại là bánh từ tr·ê·n trời rơi xuống.
Thấy hắn muốn quỳ, bà vội vàng ngăn lại.
"Đại tỷ có ý là đồng ý?" Trương hội trưởng sáng mắt lên.
"Cái này..."
Lý mẫu hướng ánh mắt về phía người nhà và Hứa Hạo.
Lý phụ còn có Lý Vân Thư đều có chút không biết làm sao, bọn họ là tìm Hứa Hạo tới giúp một tay, làm sao lại tặng bọn họ món quà lớn như vậy?
Không sai.
Dưới cái nhìn của bọn họ -- Trương hội trưởng này nói là bồi tội, nhưng thật ra là nể mặt Hứa Hạo, mới cho bọn hắn.
Không phải vậy vừa rồi còn muốn bắt bọn họ, thái độ trong nháy mắt thay đổi 180 độ.
Căn nhà này của bọn họ, cùng lắm cũng chỉ được bồi thường một trăm vạn.
Đây chính là biệt thự mấy triệu.
Mấy người đều cảm giác như trong mộng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận