Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 420:: Mang muội muội đi dạo xanh thú tiệm! Phòng của tỷ tỷ! Quá xấu hổ

Chương 420: Dẫn em gái đi dạo tiệm thú cưng! Phòng của tỷ tỷ! Xấu hổ quá!
Hứa Hạo mang theo Thẩm Lạc Nhạn đi vào một nhà hàng.
Trong phòng ăn, ánh đèn dịu dàng, âm nhạc thư thái, tạo nên một bầu không khí lãng mạn.
Thế nhưng. . . .
Thẩm Lạc Nhạn lại không có tâm trạng để cảm nhận hết thảy những điều này.
Hai người đến phòng riêng ngồi xuống.
Hứa Hạo vừa mới ngồi xuống.
Một tay liền tự nhiên đặt lên đùi Thẩm Lạc Nhạn.
Thẩm Lạc Nhạn thân thể cứng đờ.
Vừa muốn nổi giận.
Đúng lúc đó, tiểu thư phục vụ, mỉm cười đi tới. . . .
Trong tay cầm thực đơn.
Chuẩn bị gọi món cho bọn họ.
Cảm nhận được động tác của Hứa Hạo, Thẩm Lạc Nhạn đầu óc trống rỗng.
Hứa Hạo sao dám?
Lại dám xằng bậy trước mặt người ngoài.
Trong lòng đem Hứa Hạo mắng trăm ngàn lần.
Ngoài mặt lại không thể không nhẫn nhịn.
Hứa Hạo nhìn thoáng qua thực đơn.
Sau đó quay đầu nói với Thẩm Lạc Nhạn:
"Em gọi món đi, xem thích ăn gì. . . . ."
Nói xong, hắn liền dựa lưng vào ghế.
Tay không ngừng động tác.
Một bộ dáng vẻ hưởng thụ.
Thẩm Lạc Nhạn cắn môi.
Cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Làm ra vẻ nghiêm túc chọn món.
Ánh mắt đảo qua thực đơn.
Tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở trên món ăn.
"Món này. . . . Còn có món này. . . ."
Thẩm Lạc Nhạn không yên lòng chỉ vào món ăn trong thực đơn.
Thanh âm có chút run rẩy.
Cuối cùng cũng gọi xong món ăn.
Nàng đưa thực đơn cho tiểu thư phục vụ.
Không biết có phải nàng quá nhạy cảm hay không.
Luôn cảm thấy ánh mắt tiểu thư kia nhìn nàng rất kỳ quái.
Phục vụ viên rời đi.
Thẩm Lạc Nhạn vội vàng nắm lấy tay Hứa Hạo, tức giận nói:
"Hứa Hạo. . . . Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Hứa Hạo giả vờ vô tội nhìn nàng:
"Cái gì thế nào?"
Thẩm Lạc Nhạn tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Anh vừa rồi sao lại như vậy? Có biết cái này rất quá đáng không!"
Hứa Hạo cười nói:
"Ta đây không phải hơi cảm thụ một chút nha, Emmm, trước nghiệm hàng một chút. . . ."
Thẩm Lạc Nhạn suýt chút nữa tức hộc máu.
Coi nàng là vật phẩm sao, còn kiểm hàng.
"Đem cái tay chó của anh lấy ra!"
Hứa Hạo làm theo ý mình, không có ý buông tay chút nào.
"Đừng quên em là tới thay thế tỷ tỷ của em, nếu em không nguyện ý, ta liền đi tìm tỷ tỷ của em. . . . ."
Thẩm Lạc Nhạn nhất thời không nói nên lời.
Ánh mắt phẫn hận không thôi.
Hứa Hạo dựa lưng vào ghế.
Vẻ mặt thích ý, mềm mại, mượt mà.
Không lâu sau.
Phục vụ viên đẩy xe đồ ăn tiến vào.
Từng đạo mỹ vị món ngon được bày ra trên bàn ăn.
Thẩm Lạc Nhạn không thấy ngon miệng, bị Hứa Hạo làm cho tức no rồi. . . . .
Hứa Hạo lại ăn rất ngon lành.
Hắn vừa ăn, một bên bắt chuyện Thẩm Lạc Nhạn:
"Mau ăn đi, cái này đều là em gọi, ăn no mới có thể lực."
Thẩm Lạc Nhạn thẹn quá thành giận.
Châm chọc khiêu khích nói:
"Hừ. . . . Anh cứ giả vờ đi, không chừng là một con gà yếu ớt."
Hứa Hạo có ý định trêu chọc nàng.
"Ta có phải gà yếu ớt hay không, em hỏi tỷ tỷ của em sẽ biết. . . . ."
Thẩm Lạc Nhạn tức giận đến nghiến răng.
Oán hận trừng Hứa Hạo một cái, không nói gì nữa.
Thấy Thẩm Lạc Nhạn không ăn, Hứa Hạo còn nói thêm:
"Em đã không ăn, vậy giúp ta gắp thức ăn đi, tay ta không nhấc nổi. . . ."
Thẩm Lạc Nhạn ngẩn người?
Còn muốn nàng hỗ trợ gắp thức ăn?
Coi nàng là nha hoàn sai sử đúng không?
Lúc này tức giận nói:
"Dựa vào cái gì?"
Hứa Hạo chậm rãi nói:
"Bằng em phải thay thế tỷ tỷ của em. . . ."
Thẩm Lạc Nhạn tức giận nói:
"Ta mới không giúp anh gắp thức ăn, ta ăn cơm còn không được sao?"
Hứa Hạo cười:
"Hiện tại cự tuyệt, muộn rồi."
"Em nếu là không giúp ta gắp thức ăn, chúng ta ở nơi này, làm chuyện đó..."
Thẩm Lạc Nhạn quá sợ hãi.
Cái gì?
Ở nhà hàng này?
Mặc dù là phòng riêng, nhưng bên ngoài người đến người đi.
So với phòng làm việc còn không theo lẽ thường.
Hứa Hạo cười hỏi:
"Em cảm thấy thế nào?"
Không có biện pháp.
Thẩm Lạc Nhạn chỉ có thể nghe theo lời Hứa Hạo, hỗ trợ gắp thức ăn.
Hứa Hạo chỉ huy gắp loại nào, nàng liền nghe theo.
Gắp đến trong bát Hứa Hạo.
Có thể Hứa Hạo lại đem bát chặn lại. . . . .
Chỉ chỉ miệng mình, ý bảo nàng đút tới trong miệng.
Thẩm Lạc Nhạn tức giận đến toàn thân run rẩy.
Trong lòng thầm mắng Hứa Hạo quá khi dễ người.
Nhưng nàng lại không có biện pháp nào.
Chỉ có thể cố nén khuất nhục, đem đồ ăn đút tới trong miệng Hứa Hạo.
Hứa Hạo thỏa mãn gật đầu.
"Cái này còn tạm được. . . . ."
Kế tiếp, Hứa Hạo muốn ăn cái gì.
Thẩm Lạc Nhạn liền phụ trách gắp thức ăn.
Trong lúc đó.
Tay của Hứa Hạo, vẫn không rời khỏi đùi.
Một lát sau, Hứa Hạo có chút khát.
Phân phó nói:
"Lạc Nhạn, mở bình rượu. . . ."
Thẩm Lạc Nhạn thở phì phò nghe theo.
Hứa Hạo bảo nàng rót rượu, sau đó lại chỉ chỉ miệng mình.
Ý bảo nàng đút tới trong miệng.
Thẩm Lạc Nhạn nhìn hắn chằm chằm.
"Hứa Hạo, anh đừng quá đáng."
Hứa Hạo nhún nhún vai.
"Ai ~. . . . Em không nghe lời, ta chỉ có thể đi tìm tỷ tỷ của em."
Thẩm Lạc Nhạn tức giận.
Không ngừng hít sâu.
Nhẫn nhịn.
Mình cũng làm nhiều như vậy rồi.
Không thể thất bại trong gang tấc.
Vì vậy, nàng bưng ly rượu, đút tới trong miệng Hứa Hạo.
Ăn uống no đủ, Hứa Hạo nhìn về phía Thẩm Lạc Nhạn, nhãn châu xoay chuyển nói:
"Em đút cho ta nhiều rượu như vậy, hiện tại đến phiên ta đút em. . . . ."
Vì vậy, hắn uống một ngụm rượu.
Sau đó ôm lấy Thẩm Lạc Nhạn bên cạnh.
Đem rượu đút tới trong miệng nàng.
Thẩm Lạc Nhạn bối rối, đầu óc một mảnh hồ nhão.
Mình cứ như vậy mất đi nụ hôn đầu rồi sao.
Tuy rằng nàng sớm đã chuẩn bị.
Vẫn bị Hứa Hạo đột nhiên thân mật làm cho không biết làm sao.
"Hứa Hạo, anh. . . . ."
Buông ra phía sau, Thẩm Lạc Nhạn đỏ mặt, trong mắt bắt đầu ngấn lệ.
Phảng phất tùy thời có thể khóc lên.
Hứa Hạo thờ ơ.
"Cái này mới chỉ bắt đầu, nếu em không thể tiếp thu, thì thôi vậy. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận