Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 65:: Đem nhân vật chính đùa bỡn bàn tay trong lúc đó!

**Chương 65: Đem nhân vật chính đùa bỡn trong lòng bàn tay!**
"Chúng ta đi xem ba ba dạy học thế nào..."
Tiêu Uyển Linh lôi kéo khuê mật đi ra ngoài.
Hứa Hồng Trang nghe xong cảm thấy không đúng, liếc trắng khuê mật.
"Cái gì gọi là ba ba của chúng ta? Đó là ba ba của ta."
Nói xong, nàng phát hiện Tiêu Uyển Linh đang nhìn mình đầy hài hước.
Hứa Hồng Trang tỉnh táo lại, mình bị trêu chọc rồi.
Gọi Hứa Hạo là ba ba, thậm chí thốt ra hai chữ "ba ba", Hứa Hồng Trang trước đây chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ lại dễ dàng thốt ra...
Rất tự nhiên, không hề có chút khó chịu.
Đây cũng là nguyên nhân trong lòng nàng tán thành Hứa Hạo.
"Được lắm Tiêu Uyển Linh, dám giăng bẫy ta, muốn bị đánh có phải không?"
Hứa Hồng Trang nhe nanh múa vuốt nhào tới, định cho khuê mật này một bài học nhớ đời...
Tiêu Uyển Linh làm sao có thể để cho nàng thực hiện được?
Sải đôi chân dài chạy ra ngoài.
Một đường đuổi theo dấu chân của ba người Hứa Hạo, đi tới đình viện.
Tiêu Uyển Linh đột nhiên dừng bước, Hứa Hồng Trang đang ở phía sau truy đuổi, không ngờ nàng lại đột ngột dừng lại, đâm sầm vào.
May mà có giảm xóc, không gây ra tổn thương...
"Ngươi đột nhiên dừng lại làm gì?"
Hứa Hồng Trang xoa xoa, bất mãn nhìn khuê mật. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm phía trước.
Đó là bức chữ Hứa Họa Ý viết.
«Thiên đạo thù cần».
Từng nét bút cứng cáp mạnh mẽ, tự nhiên mà thành, toát lên một tia ý cảnh...
Nhìn thấy chữ, khiến người ta có cảm giác muốn nỗ lực, nỗ lực làm cho đất nước hùng cường.
Mà điều khiến nàng kh·iếp sợ là, chữ này lại do Hứa Họa Ý viết.
Một học sinh, có thể viết ra chữ đẹp như vậy, đến Thư Pháp Đại Gia cũng không sánh nổi.
Hứa Họa Ý còn muốn Hứa Hạo dạy nàng, thư pháp của Hứa Hạo đạt đến trình độ nào?
Quan trọng nhất là -- còn có bức tranh Hứa Thi Tình cầm bên cạnh. Cũng là do Hứa thúc thúc dạy.
Là nàng điên rồi, hay là thế giới này điên rồi?
Người đàn ông này có gì là không biết?
Điểm kỹ năng khoa học kỹ thuật đầy sao?
Hứa thúc thúc rốt cuộc làm sao làm được?
"Ba ba, ba ba... Hôm nay lại đến lượt ta theo tỷ tỷ đánh cược, người sẽ giúp chúng ta xem ai tiến bộ hơn."
Hứa Họa Ý tuy nói với Hứa Hạo, nhưng đôi mắt lại không chớp nhìn chằm chằm tỷ tỷ Hứa Thi Tình.
Không cần lý do khác, không cần Hứa Hạo đánh giá.
Tác phẩm của hai người liếc mắt là rõ ràng...
Họa của Hứa Thi Tình tuy tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không đuổi kịp muội muội.
Viết ra được một tia ý cảnh.
Hứa Thi Tình biết mình thua.
Nhưng nàng không phục.
Dựa vào cái gì muội muội tiến bộ nhiều hơn nàng?
Trong lúc đánh cược, để phòng ngừa muội muội lén lút ganh đua, nàng nhìn chằm chằm.
Kết quả muội muội vẫn ăn ngon, uống khỏe, ngủ cũng chưa từng dậy nổi.
Ngược lại là nàng, sau khi muội muội ngủ, cầm bút vẽ lén lút ganh đua...
Cuối cùng nàng vẫn thua.
Chẳng lẽ thiên phú của hắn, thực sự kém muội muội nhiều như vậy?
Không phải thiên phú của nàng kém, mà là sự chênh lệch giữa cấp tông sư và cấp Thần, giống như hố sâu ngăn cách.
Hứa Hạo đánh giá theo khuôn mẫu một câu, bắt đầu tự tay dạy học.
Mà khi Tiêu Uyển Linh chứng kiến thư pháp và họa tác của Hứa Hạo, suy đoán trong lòng được khẳng định...
Trong tầm mắt -- thân ảnh Hứa Hạo bắt đầu mơ hồ, tràn đầy thần bí.
Khiến nàng muốn đi tìm tòi, khám phá bí mật của Hứa Hạo.
Thật không ngờ, khi nàng nảy sinh ý nghĩ này, đã không thoát khỏi lòng bàn tay của Hứa Hạo.
Tiêu Uyển Linh ở lại Hứa gia ăn cơm cùng mọi người.
Lúc ăn cơm, nàng thường xuyên liếc nhìn Hứa Hạo, muốn tìm tòi bí mật của Hứa Hạo.
Hứa Hạo nét mặt không đổi, trong lòng lại vui vẻ...
Hắn cảm thấy có dũng khí -- nữ chủ này chắc là người dễ công lược nhất.
Còn chưa bắt đầu ra tay với nàng, nàng đã có khuynh hướng tự dâng hiến.
Ăn cơm xong, lại hàn huyên một hồi với Hứa Hồng Trang, Tiêu Vãn Thu mới lái xe về.
Trời đã tối.
Hứa Hạo đề nghị đưa nàng về, Tiêu Uyển Linh không khỏi cuống quýt.
Rất sợ làm chuyện xấu bị lão sư phát hiện, vội vàng xua tay từ chối...
Vừa lái xe về đến cửa nhà, Tiêu Uyển Linh đột nhiên nhìn thấy một bóng quỷ, dọa nàng giật mình.
Xuyên qua ánh đèn -- nàng mới nhìn rõ người mặc bộ quần áo rách rưới, giặt đến bạc màu, đứng đó bất động, dưới bóng đêm không khác gì quỷ, là Trịnh Phi Phàm.
Tiêu Uyển Linh nhíu mày.
Tên kia đến nhà mình làm gì?
Ba mẹ nàng trước khi mất, để lại cho nàng nghìn vạn tài sản, cùng 10 căn hộ trong tiểu khu.
Căn hộ cho Trịnh Phi Phàm thuê, là căn cách nhà nàng xa nhất...
Kể từ khi biết Trịnh Phi Phàm là một tên vô lại, nàng rất ít qua lại.
Nhìn thấy gia hỏa này liền phiền.
Tiêu Uyển Linh không hề vì trước đó ở sảnh âm nhạc chứng kiến Trịnh Phi Phàm đàn dương cầm, mà có vài phần kính trọng hắn.
Ngược lại càng thêm cảnh giác và chán ghét.
Rõ ràng piano đàn hay như vậy, lại không có dáng vẻ của đại sư dương cầm.
Ít nhất phải ăn mặc chỉnh tề chứ?
Mỗi ngày đều mặc bộ quần áo sắp rách ra mấy lỗ, còn ra vẻ ta đây rất ngầu.
Ngươi giả nghèo thì giả cho trót.
Ngươi lên sân khấu diễn tấu dương cầm là thế nào?
Joker sao?
"Uyển Linh tỷ, cuối cùng tỷ cũng về, đêm hôm khuya khoắt chạy đi đâu vậy!?"
Tiêu Uyển Linh vừa xuống xe, Trịnh Phi Phàm lân la tiến lên đón.
"Liên quan gì đến ngươi?"
Tiêu Uyển Linh lạnh lùng liếc hắn.
"Ta làm chuyện gì, còn cần phải báo cáo với ngươi?"
"Ta không có ý đó..."
Đối với giọng điệu lạnh lùng của Tiêu Uyển Linh, Trịnh Phi Phàm không để ý, trên mặt mang nụ cười tiện hề hề.
"Ta không phải lo lắng cho Uyển Linh tỷ sao? Nếu tỷ có chuyện gì, tiền thuê nhà của ta biết nộp cho ai?"
Tiêu Uyển Linh cau mày, tức giận nói.
"Ngươi mới có chuyện, cả nhà ngươi đều gặp chuyện."
"Được được được... Tại ta nói sai, được chưa? Uyển Linh tỷ, ta thực sự lo lắng cho tỷ."
Trịnh Phi Phàm liên tục nhận lỗi, giọng đột nhiên trở nên thâm tình.
"A."
Tiêu Uyển Linh cười lạnh một tiếng.
"Đừng suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì, lo chuyện bao đồng, ngươi vẫn nên lo lắng cho mình đi."
"Một tháng nữa đến kỳ hạn, nếu không nộp tiền thuê nhà, ta liền khởi tố ngươi."
Nàng đã coi thường gia hỏa không biết xấu hổ này.
Nàng sẽ không thúc giục tiền thuê nhà.
Đến thời hạn, xem ngươi có đến nộp tiền không.
Không nộp thì chuẩn bị bị khởi tố, nghênh đón sự trừng phạt của pháp luật đi...
Trịnh Phi Phàm vẻ mặt ngơ ngác.
Nhất thời bừng tỉnh.
Thảo nào gần đây không tìm hắn đòi tiền thuê nhà, hóa ra là đánh chủ ý khởi tố.
Kịch bản này dường như có gì đó không đúng.
Không phải là mỹ nữ chủ cho thuê nhà vẫn đến tìm hắn thúc giục thuê, hắn vẫn không giao.
Hai người cứ như vậy ngươi tới ta đi, sau đó mắt đi mày lại, thuận lý thành chương ở bên nhau sao?
Cái này cmn rốt cuộc là có vấn đề ở đâu?
"Uyển Linh tỷ, có chuyện gì từ từ nói, chúng ta đều là người trưởng thành..."
Thấy Tiêu Uyển Linh định vào nhà, Trịnh Phi Phàm vội vàng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận