Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 502: Tô a di là tình nhi ? Không sẽ là mẫu nữ a ? Phát rồ

**Chương 502: Tô a di là tình nhân? Không lẽ là mẹ con? Điên rồi**
Hứa Hạo phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Hắn nhìn về phía Ấm Cẩm Sắt, giọng nói ôn hòa.
"Cẩm Sắt, hôm nay tới đây thôi, lần sau lại tiếp tục bàn luận trà nghệ."
"Đưa hợp đồng đây..."
Ấm Cẩm Sắt cầm lấy hợp đồng trên bàn đưa cho Hứa Hạo.
Chỉ là, khi nhìn về phía Hứa Hạo, ánh mắt không tự chủ được có chút né tránh.
Hứa Hạo nhận lấy hợp đồng, không chút do dự, trực tiếp cầm bút máy ký tên.
Ý nghĩa hợp tác đã đạt được.
Nhận lại hợp đồng đã ký, trong lòng Ấm Cẩm Sắt cảm động.
Không ngờ Hứa Hạo lại tin tưởng nàng như vậy.
Nàng còn chưa nói nội dung hợp đồng, hắn cũng không nhìn qua, liền trực tiếp ký tên...
Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo, trịnh trọng nói.
"Hứa tổng, ngài yên tâm, tôi sẽ không để ngài thất vọng."
Sau đó, nàng cáo từ, xoay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại dừng lại.
Quay đầu nhìn về phía Hứa Hạo.
"Hứa thúc thúc, lần trước ba tôi cảm thấy rất ngại, khi nào ngài rảnh? Ông ấy muốn mời ngài đến dùng bữa..."
Hứa Hạo cười nói.
"Thời gian của ta rất nhiều, đến lúc đó gọi điện thoại."
Ấm Cẩm Sắt rời đi.
Trong phòng làm việc, chỉ còn Hứa Hạo cùng Hứa Ngạo Thiên.
Hứa Hạo thở dài.
"Ngạo Thiên, ta biết ngươi có chút ý kiến với ta, nhưng ngươi thực sự hiểu lầm rồi..."
Hứa Ngạo Thiên nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.
Nghiến răng nói.
"Hứa Hạo, ngươi đừng đắc ý, một ngày nào đó, ta sẽ khiến các nàng nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi."
Nói xong, hắn cũng xoay người sải bước rời khỏi phòng làm việc.
Nhìn chăm chú bóng lưng hắn, Hứa Hạo thần sắc nghiền ngẫm.
Cái này đã "phá phòng"?
Vẫn chỉ là bắt đầu thôi.
Ban đêm...
Mặt trời ngả về tây, ánh tà dương chiếu xuống.
Ánh chiều tà chiếu vào từng ngóc ngách của thành phố 097.
Hứa Hạo ngồi xe Hồng Sắc Vi, đi tới tiểu khu Hướng Dương, nhà Tô Nhạc Dao.
Trong nhà Tô Nhạc Dao,
Tô Nhạc Dao đang mang thai, hành động có nhiều bất tiện.
Tô mẫu đang ở đó chăm sóc con gái.
Biết Hứa Hạo muốn tới, nụ cười trên mặt Tô Nhạc Dao không ngớt.
Ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.
"Đinh linh linh..."
Rốt cuộc, tiếng chuông cửa vang lên.
Tô Nhạc Dao mắt sáng lên.
Tô mẫu tức giận lườm con gái một cái, đứng dậy đi mở cửa.
Hứa Hạo xuất hiện ở trước cửa.
"Hạo ca, cuối cùng anh cũng tới rồi..."
Tô Nhạc Dao muốn đứng dậy nghênh đón.
Hứa Hạo đi nhanh mấy bước, tới bên cạnh đỡ lấy nàng, trách móc.
"Em cẩn thận một chút, đừng lộn xộn."
Thuận thế ôm nàng vào lòng.
Cảm nhận được cái ôm mạnh mẽ của Hứa Hạo, Tô Nhạc Dao trong lòng ngọt ngào.
Ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo, nàng mím môi nói.
"Hạo ca, anh không nhớ em sao, lâu như vậy không đến thăm em..."
Hứa Hạo búng nhẹ mũi nàng.
"Anh không phải bận rộn sao, hơn nữa sao anh lại không nhớ em? Em không biết anh ở công ty đã mơ tưởng bay đến bên cạnh em."
Tô Nhạc Dao cười càng vui vẻ hơn.
Hứa Hạo hỏi ngược lại.
"Vậy em có nhớ anh không?"
Nàng kéo tay Hứa Hạo, đặt lên bụng mình.
"Hạo ca, không chỉ có em nhớ anh, bảo bảo cũng đang nhớ anh."
Hứa Hạo giả bộ kề sát bụng nàng.
"Thật sao? Ta muốn nghe một chút có phải thật vậy không..."
Tô Nhạc Dao bị hành động của hắn chọc cho cười không ngớt.
"Như vậy anh sẽ làm bảo bảo sợ mất."
Hứa Hạo đứng dậy, giơ giơ túi trong tay.
"Suýt chút nữa quên mất, đây là ta mang cho em t·h·u·ố·c dưỡng thai."
Nói xong, hắn đem túi để qua một bên trên bàn.
Kéo tay Tô Nhạc Dao, cùng ngồi xuống sofa.
"Dao Dao có ăn t·h·u·ố·c hằng ngày không? t·h·u·ố·c này rất quan trọng với bảo bảo và em, không thể qua loa..."
Tô Nhạc Dao vội vàng gật đầu.
"Em có ăn, Hạo ca, anh yên tâm đi."
"Em biết anh cũng là vì tốt cho em."
Nàng rúc vào trong lòng Hứa Hạo.
Cảm nhận được sự ấm áp của hắn, tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Tô mẫu ở một bên nhìn một màn này, trong lòng ngũ vị tạp trần...
Nàng nhìn con gái còn trẻ tuổi, cùng với Hứa Hạo lớn hơn mình mấy tuổi thân mật như vậy.
Nhất là con gái còn mang t·h·a·i hài t·ử của hắn.
Loại quan hệ phức tạp này khiến nàng cảm thấy vô cùng khó xử.
Nàng ho nhẹ một tiếng.
"Ta đi làm cơm đây, các ngươi cứ nói chuyện..."
Nói xong, liền vội vã đi vào phòng bếp, nhường không gian cho bọn họ.
Trong phòng khách chỉ còn lại Hứa Hạo và Tô Nhạc Dao.
Hứa Hạo xoa tóc Tô Nhạc Dao.
"Dao Dao, trong khoảng thời gian này vất vả cho em rồi, em ở nhà một mình có thấy buồn chán không?"
Tô Nhạc Dao lắc đầu.
"Sẽ không... Em mỗi ngày đều nói chuyện với bảo bảo, tưởng tượng dáng vẻ của bé con sau này, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh..."
"Hơn nữa còn có mẹ cùng em, không có chút nào cô đơn."
Tô Nhạc Dao ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng ước mơ.
"Anh nói xem bảo bảo sẽ giống anh hay giống em?"
Hứa Hạo cười nói.
"Là con gái, khẳng định giống em, xinh đẹp..."
Một lát sau,
Trong phòng bếp truyền ra trận trận mùi thức ăn.
Tô Nhạc Dao khịt khịt mũi.
"Hạo ca, mẹ hôm nay làm món cá hấp, hôm nay anh có lộc ăn."
"Vậy là ta tới thật đúng lúc..."
Lúc này, Tô mẫu bưng một mâm đồ ăn từ phòng bếp đi ra.
Chứng kiến dáng vẻ thân mật của Hứa Hạo và Tô Nhạc Dao.
Bước chân bà hơi dừng lại một chút.
Nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Nàng đặt đồ ăn lên bàn cơm.
"Hứa tổng, ăn chút trái cây trước đi, cơm còn phải một hồi mới xong."
Hứa Hạo nhận lấy đĩa trái cây nói.
"Việc này để ta làm là được rồi..."
Tô mẫu cười cười.
"Vậy các ngươi nói chuyện đi, ta đi xem đồ ăn."
Hứa Hạo cầm lấy một miếng hoa quả, đút tới bên miệng Tô Nhạc Dao.
"Nào, ăn chút trái cây."
Tô Nhạc Dao khéo léo hé miệng, ăn một miếng dâu tây, gương mặt hạnh phúc.
"Hạo ca, anh cũng ăn đi..."
Tô Nhạc Dao cũng cầm lấy một quả nho, đút tới bên miệng Hứa Hạo.
Đột nhiên, một trận tiếng chuông cửa phá vỡ sự yên tĩnh này.
Tô mẫu đang bận rộn trong phòng bếp.
Tô Nhạc Dao muốn đứng dậy đi mở cửa.
Lại bị bụng bầu gây chút khó khăn.
Hứa Hạo để nàng ngồi xuống, đứng dậy đi về phía cửa.
Cửa phòng mở ra...
Đứng ngoài cửa là Sở Nam với vẻ mặt tươi cười.
Trong tay xách theo hộp quà tinh xảo.
Thế nhưng, khi nhìn thấy Hứa Hạo, nụ cười cứng đờ trên mặt hắn.
Hôm qua buổi trưa hắn về nhà.
Không ngờ gặp Tô mẫu, còn được nhiệt tình giữ lại ăn cơm.
Khi đó hắn tay không mà đến.
Trong lòng băn khoăn, cho nên hôm nay đặc biệt mang quà tặng đến để bù đắp...
Vạn vạn không ngờ tới.
Hôm nay trong căn phòng này lại có thêm một người đàn ông.
Người đàn ông này hắn còn từng gặp, là Hứa Hạo mà Mộng Vị Ương muốn hợp tác.
Sở Nam có chút mơ hồ.
Không hiểu Tô Nhạc Dao mẫu tử làm sao lại có quan hệ với Hứa Hạo - thủ phủ Ma Đô này.
Chẳng lẽ Tô a di là tình nhân của Hứa Hạo ở bên ngoài?
Trong lòng Sở Nam có chút suy đoán.
"Hạo ca, là ai vậy?"
Giọng nói của Tô Nhạc Dao truyền đến.
Ánh mắt Hứa Hạo rơi vào trên người Sở Nam.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ý vị...
Hắn chính là biết Sở Nam hôm qua đã tới Tô gia.
Hôm nay mới tới xem một chút.
Không ngờ lại vừa vặn gặp mặt.
Tô mẫu nghe được tiếng chuông cửa từ phòng bếp đi ra.
Thấy Sở Nam mang theo đồ đạc, bà trách cứ.
"Tiểu Nam, con nói con tới thì cứ tới, sao còn mang đồ làm gì..."
Sở Nam vội vàng thu lại nghi ngờ, trên mặt một lần nữa nở nụ cười.
"Tô a di, hôm qua con đến đây không mang theo lễ vật gì, hôm nay bù lại, mong Tô a di bỏ qua cho."
"Đây là đồ bảo dưỡng sức khỏe cho ngài, đây là một ít t·h·u·ố·c bổ, đối với phụ nữ có thai như Dao Dao rất tốt."
Tô mẫu khách khí nói cảm ơn, nhận lấy lễ vật, nhiệt tình mời Sở Nam vào nhà.
Sở Nam đi vào trong nhà, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Hứa Hạo.
Không biết tại sao...
Hắn từ trong mắt Hứa Hạo nhận ra được ác ý.
Điều này làm cho hắn trong lòng dâng lên một cỗ bài xích.
Tô mẫu dường như lúc này mới nhớ tới còn chưa giới thiệu hai người.
Bà vỗ đầu một cái nói rằng.
"Để ta giới thiệu một chút. Vị này chính là Hứa tổng, tổng tài tập đoàn Hứa thị, chắc hẳn con cũng biết, ta sẽ không giới thiệu nhiều..."
Sau đó lại nói với Hứa Hạo.
"Cậu ấy là Sở Nam, là hàng xóm trước kia của chúng ta, mười mấy năm trước ra nước ngoài, gần đây mới trở về..."
Hứa Hạo trên mặt mang theo nụ cười lễ phép.
"Tiểu Nam, chào cậu."
Sở Nam cũng miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Hứa tổng, chào ngài."
Nhưng nghi hoặc vẫn chưa tan đi.
Hắn không nghĩ ra Hứa Hạo và Tô Nhạc Dao mẫu tử có quan hệ như thế nào.
Đúng lúc này, từ phòng bếp truyền đến một mùi khét.
Tô Nhạc Dao hô.
"Mẹ, đồ ăn cháy rồi..."
"Hứa tổng, Tiểu Nam, các ngươi ngồi trước một chút, cơm nước xong ngay đây."
Tô mẫu vội vàng nói, rồi vội vã đi vào phòng bếp.
Hứa Hạo giống như chủ nhà mà nói.
"Tiểu Nam, tùy tiện ngồi, đừng khách khí."
Sở Nam cảm giác là lạ.
Trong lòng mặc dù có chút khó chịu.
Nhưng vẫn là theo lời ngồi xuống bên cạnh ghế sofa.
Hứa Hạo thì trở lại ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc Dao...
Tô Nhạc Dao thấy Hứa Hạo trở về.
Trên mặt lại lần nữa nở rộ nụ cười.
Nàng cầm lấy quả nho đã lột vỏ trên bàn trà.
"Hạo ca, em lột nho cho anh rồi, a."
Hứa Hạo há miệng, Tô Nhạc Dao đút quả nho vào trong miệng hắn.
Một màn này rơi vào trong mắt Sở Nam, đồng tử hắn co rút lại.
Cái này quá thân mật rồi?
Tô Nhạc Dao còn rất vui vẻ.
Chẳng lẽ...
Trong lòng Sở Nam nảy ra một suy đoán.
Tô a di không phải tình nhân của Hứa Hạo, Tô Nhạc Dao mới đúng?
Hay là cả hai mẹ con?
Tô Nhạc Dao còn đang mang t·h·a·i hài t·ử của Hứa Hạo.
Tiếp theo, cử chỉ của Hứa Hạo và Tô Nhạc Dao, cũng khẳng định điểm này.
Chỉ thấy Tô Nhạc Dao cầm lấy một miếng bánh quy.
Đưa đến trước mặt Hứa Hạo.
"Hạo ca..."
Hứa Hạo từ chối.
"Em ăn đi."
Tô Nhạc Dao lại không chịu.
"Anh ăn đi."
Hai người cứ như vậy đẩy qua đẩy lại.
Hứa Hạo đột nhiên cười.
"Vậy chúng ta cùng ăn..."
Hắn ngậm một nửa miếng bánh quy trong miệng.
Sau đó đến gần Tô Nhạc Dao.
Hai người cùng ăn miếng bánh quy kia.
Ăn một lúc rồi quấn quýt lấy nhau.
Có người ngoài ở đây, Tô Nhạc Dao có chút đỏ mặt.
Nhưng sự thân cận với Hứa Hạo đã lấn át sự xấu hổ, nàng say sưa ăn bánh quy.
Sở Nam ngơ ngác nhìn tất cả những điều này.
Trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận