Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 218: Đại nghịch bất đạo!

Chương 218: Đại nghịch bất đạo!
Nhớ lại trước đây nàng ăn Tẩy Tủy Đan do Hứa Hạo cho, phiên vân phúc vũ suốt đêm. Ngày thứ hai đứng dậy, nữ nhi chứng kiến biến hóa của nàng, kinh vi thiên nhân, còn tưởng rằng là nàng cùng Hứa Hạo giao lưu, bị đánh cả đêm, mới biến thành như vậy. Vì vậy, nữ nhi đề nghị cũng muốn được Hứa Hạo đánh nàng. Dư Vị sợ hết hồn.
Nữ nhi này hành sự trước nay không hề cố kỵ điều gì. Từ việc nàng vì muốn Hứa Hạo làm ba ba mà chuốc say mình, là có thể thấy được... Nàng thật sự sợ nữ nhi đi tìm Hứa Hạo, phát sinh chuyện gì mất lý trí.
Dư Vị nói ra nguyên nhân, là bởi vì ăn thuốc của Hứa Hạo cho.
Tiểu La Lỵ không tin, biểu thị thuốc gì thần kỳ như vậy? Trừ phi nàng hỗ trợ xin một viên. Bằng không, sẽ đi tìm ba ba đánh nàng, cùng ba ba đánh mụ mụ giống nhau. Dư Vị nhất thời khó xử.
Hứa Hạo cho nàng dược hoàn trân quý bao nhiêu không cần nói nhiều, há có thể tùy tiện xin?
Hứa Hạo sở dĩ cho nàng, là bởi vì áy náy. Huống hồ, chuyện này vốn không trách Hứa Hạo, cho nàng thuốc xem như xong chuyện, lại dựa vào cái gì cho nàng?
Coi như Hứa Hạo chịu cho, không trả giá chút đại giới, nàng đều không có ý tứ nhận. Đây chính là vật báu vô giá có thể tăng cường thể chất, làm đẹp, trẻ hóa... Hứa Hạo lại là phú hào ngàn tỷ, không thiếu thứ gì.
Nàng muốn trả giá cao gì? Càng nghĩ, có thể khiến Hứa Hạo cảm thấy hứng thú, cũng chỉ có nàng. Dùng chính mình đi trao đổi, cùng những nữ nhân không bị kiềm chế kia khác nhau ở chỗ nào? Dư Vị cảm thấy rất xấu hổ.
Biểu thị không đồng ý. Nữ nhi nói muốn, tự mình đi tìm Hứa Hạo xin. Tiểu La Lỵ cho rằng mụ mụ lừa gạt mình. Phát sinh biến hóa như vậy, chính là bị ba ba đánh. Nàng cũng muốn đi tìm ba ba đánh. Ngược lại mụ mụ đều có thể đánh, nàng vì sao không thể? Còn nói muốn Hứa Hạo đánh cả hai mẹ con.
Nghe được những lời này, Dư Vị chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt bốc kim tinh. Thực sự sợ nữ nhi đi tìm Hứa Hạo làm việc xấu. Dư Vị không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Nào có nữ nhi nào hố mẹ như vậy. Mình muốn đồ, lại dùng mẫu thân đi đổi, thật là một đứa con gái bất hiếu, tức giận đến Dư Vị ngực đau âm ỉ. Không phát hiện Tiểu La Lỵ cúi đầu, ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.
Lúc này trong phòng khách --
Tiểu La Lỵ chớp mắt nhìn Hứa Hạo. Mặc dù là muốn tác hợp mụ mụ cùng ba ba, nhưng nàng cũng thật sự muốn phát sinh biến hóa giống mụ mụ, trong một đêm trở nên xinh đẹp như vậy, trẻ ra vài tuổi. Mụ mụ nói là do ba ba cho thuốc gì đó. Có thuốc thần kỳ như vậy sao? Nàng còn nhỏ, đọc sách cũng ít, đừng gạt nàng.
Tiểu La Lỵ chỉ biết là mụ mụ bị ba ba đánh xong mới biến xinh đẹp.
Kỳ quái... Mụ mụ tuy bị ba ba đánh, sao không sợ?
Dư Vị nói xong, cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn Hứa Hạo.
Hứa Hạo hiểu rõ nguyên nhân. Ánh mắt đầu tiên là ở trên vóc người yểu điệu của Dư Vị quan sát một hồi, sau đó cười nói:
"Còn tưởng rằng là chuyện gì, Tiểu Thiên cũng muốn, trực tiếp nói với ta là được. Ta chỗ này còn có một viên..."
Hứa Hạo tâm niệm vừa động, từ không gian tùy thân lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan. Nửa năm qua rút thưởng, hắn không thiếu Tẩy Tủy Đan, có thể đảm bảo nữ nhân của hắn đều có thể có phần.
Tẩy Tủy Đan rất trân quý, hắn sẽ không cho người ngoài. Nhưng Tiểu La Lỵ là người ngoài sao? Ngược lại chạy không khỏi lòng bàn tay của hắn.
Tẩy Tủy Đan vừa xuất hiện, dược hương nồng đậm liền lan ra, ngửi thấy làm người ta thần thanh khí sảng.
Tiểu La Lỵ vội vàng lại gần, ngạc nhiên nhận lấy Tẩy Tủy Đan, tò mò quan sát. Thật sự có dược hoàn thần kỳ biến xinh đẹp à?
Mà thấy Hứa Hạo tùy ý đem vật báu vô giá là dược hoàn đưa cho nữ nhi nhà mình... Dư Vị hơi xúc động, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Hứa Hạo đối với mẹ con các nàng là thật tốt, càng thêm tán thành Hứa Hạo.
Thấy nữ nhi liền cầm dược hoàn quan sát, Dư Vị vội vàng quát lớn:
"Tiểu Thiên, ngươi có chút lễ phép nào không? Còn không mau nói lời cảm ơn?"
Tiểu La Lỵ thu hồi lòng hiếu kỳ. Mụ mụ nói với nàng viên thuốc này trân quý. Ba ba không chậm trễ chút nào liền lấy ra cho nàng, Tiểu La Lỵ hết sức cảm động, nhào ngay tới trong lòng Hứa Hạo. Ngựa gỗ hôn mấy cái.
"Ba ba, người đối với Tiểu Thiên tốt quá, Tiểu Thiên vĩnh viễn yêu người..."
Hứa Hạo cười vỗ vỗ sau lưng nàng, bảo nàng đi ăn Tẩy Tủy Đan.
Tiểu La Lỵ há mồm định ăn dược hoàn, Dư Vị vội vàng ngăn cản. Nàng biết ăn xong, sẽ thải ra tạp chất trong cơ thể, bảo nữ nhi đi phòng tắm.
Tiểu La Lỵ rời đi, Dư Vị vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Hứa Hạo.
"Hạo ca, cảm ơn anh, đồ vật quý trọng như vậy cho Tiểu Thiên, thật không biết nên báo đáp anh như thế nào."
Hứa Hạo nhíu mày, thân thể ngồi xuống bên cạnh Dư Vị, nắm lấy tay nàng, trong mắt chứa ý cười nói:
"Không cần cảm tạ, ta cũng không phải cho không ngươi, ngươi vừa nói phải trả giá thật lớn để mua sắm..."
Đón nhận ánh mắt tràn ngập xâm lược của Hứa Hạo, Dư Vị đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
Hứa Hạo đưa tay khơi cằm của nàng. Dư Vị đầu bị nâng lên, trong mắt một mảnh mờ mịt. Ngay sau đó, liền chứng kiến gương mặt dần tới gần, thoáng cái trợn to hai mắt.
"Keng... Dư Vị thẹn thùng vô hạn, tâm tình giá trị + 654..."
Nửa giờ sau --
Tiểu La Lỵ hoan thiên hỉ địa từ phòng tắm đi ra, hiện tại nàng quả nhiên trở nên đẹp, da thịt nhẵn nhụi, trắng như ngưng chi, càng phát ra tinh xảo đáng yêu.
"Ba mẹ, Tiểu Thiên thật sự biến xinh đẹp rồi."
Vui mừng, Tiểu La Lỵ vội vàng đem tin tức tốt này nói cho hai người thân nhất. Gặp lại Hứa Hạo cùng Dư Vị, Tiểu La Lỵ cảm thấy kỳ quái. Phát hiện hai người ngồi rất gần, mụ mụ hai má hồng phác phác, y phục có chút không chỉnh tề, chân cũng gắt gao khép lại.
Lắc lắc đầu nhỏ, Tiểu La Lỵ vui mừng đầu nhập vào lòng Hứa Hạo. Nàng biến xinh đẹp đều là bởi vì ba ba, nhất định phải hung hăng cảm tạ.
Thẳng đến Hứa Hạo mặt đầy nước bọt mới kết thúc.
Đến giờ ngủ, Tiểu La Lỵ còn muốn tác hợp Hứa Hạo cùng mụ mụ. Điều khiến nàng bất ngờ là, không cần nàng tác hợp, hai người liền cùng nhau vào phòng. Tiểu La Lỵ gãi gãi đầu.
Chẳng được bao lâu, một trận đùa giỡn truyền đến, Tiểu La Lỵ nháy nháy mắt.
Rốt cuộc là mụ mụ thích bị đánh, hay là ba ba thích đánh người? Ba ba đối với ta tốt như vậy, ba ba thích, ta có phải nên chủ động một chút?
Đêm dần khuya.
Một thân ảnh quỷ quỷ túy túy chạy vào tiểu khu, thẳng đến trước cửa nhà Dư Vị. Buổi chiều Hứa Hạo cùng mẹ con tiểu di của hắn đi rồi, La Ngôn muốn theo tới, nói cho tiểu di -- buổi chiều anh hùng cứu mỹ nhân là Hứa Hạo an bài. Nhưng khi đó Hồng Sắc Vi ở đây, hắn không thể động đậy.
Thẳng đến Hồng Sắc Vi rời đi, hắn mới xụi lơ trên mặt đất.
Nghĩ đến Hứa Hạo ở nhà tiểu di của hắn, hiện tại đi vậy là tự rước lấy nhục, vì vậy sẽ chờ đến tối, chờ Hứa Hạo rời khỏi, hắn lại đi tìm tiểu di nói rõ ràng.
Sưu...
La Ngôn đi tới cửa nhà, thấy phòng ngủ của tiểu di đèn sáng lên, hẳn là còn chưa ngủ, La Ngôn liền muốn tiến lên gõ cửa. Đột nhiên, một bóng đen hiện thân.
Một cái chân dài, hung hăng đá vào sườn thắt lưng hắn. Người tới tốc độ cực nhanh. La Ngôn thương thế vốn không hoàn toàn tốt, buổi chiều còn bị tức giận đến vết thương cũ tái phát, thực lực cũng tổn hao nhiều, phản ứng không kịp, bị một cước đá bay ra ngoài hơn mười thước, ngã mạnh xuống đất.
Đè nén ngũ tạng lục phủ cuộn trào, La Ngôn ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử co rụt lại.
Hồng Sắc Vi?
Nàng tại sao lại ở chỗ này? Nàng không phải là thiếp thân bảo tiêu của Hứa Hạo sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận