Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 19:: Đem nữ nhi làm công cụ người! Trong kế hoạch Anh Hùng cứu mỹ nhân

Chương 19: Đem nữ nhi làm công cụ! Trong kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân...
"...Hả?"
Nghe được lời của lão sư phụ trách hoạt động, Hứa Thi Tình cùng Hứa Họa Ý có chút mờ mịt.
Từ lúc lão sư nhìn lên bức họa phía sau, các nàng liền nhận thấy được đối phương có biểu tình không đúng, sau đó còn khoa tay múa chân.
Hiện tại thì hay rồi, trực tiếp tuyên bố các nàng đạt được hạng nhất...
Có cần phải qua loa như vậy không?
Còn có tác phẩm dự thi của những người khác còn chưa nộp lên mà?
Không đợi các nàng kịp phản ứng, lão sư phụ trách hoạt động trịnh trọng nhìn về phía các nàng.
"Tác phẩm lần này của các ngươi thật sự quá tốt, vượt ra khỏi dự đoán của trường chúng ta, ta muốn trưng cầu ý kiến của các ngươi, đem tấm tác phẩm này đi tham gia đại hội toàn quốc."
Ong ong ong...
Đầu óc của hai tỷ muội đều không đủ dùng.
Các nàng không phải chỉ tùy tiện vẽ một bức tranh thôi sao?
Có cần phải phóng đại như vậy không?
Còn muốn cầm đi tham gia đại hội toàn quốc?
Không đến mức, không đến mức.
Trong lúc ngây người, các nàng mơ màng gật đầu.
Mà lão sư phụ trách hoạt động đạt được sự đồng ý của các nàng, nhất thời mừng rỡ, vội vàng lấy điện thoại di động ra...
Vừa gọi điện thoại vừa đi ra bên ngoài phòng làm việc.
Rõ ràng là đi an bài chuyện tham gia cuộc thi toàn quốc.
"Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn..."
Hai tỷ muội có chút buồn bực, Hứa Họa Ý tò mò nhìn thoáng qua bức họa, nhất thời bị chấn kinh.
Nàng kinh hãi chỉ vào bức tranh kia, ý bảo tỷ tỷ Hứa Thi Tình nhìn qua.
Hai người đồng thời sững sờ tại chỗ, trừng mắt há hốc mồm.
Tà Dương vẫn là cái Tà Dương kia, Giang Hà vẫn là Giang Hà kia.
Thế nhưng cho cảm giác của các nàng lại hoàn toàn khác nhau.
"Muội muội, cái này... Đây là chuyện gì xảy ra? Chúng ta rõ ràng vẽ..."
Hứa Thi Tình quay đầu nhìn về phía muội muội cũng đang kinh ngạc và kinh hãi tương tự.
Hứa Họa Ý vẻ mặt mờ mịt.
Nàng nghĩ đến cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Hít sâu một hơi, nàng mang theo giọng điệu khó tin mở miệng.
"Ta... Đêm qua sau khi ăn cơm xong, ta thấy hắn đang vẽ bản vẽ một lúc lâu..."
"Hắn là ai vậy?"
Hứa Thi Tình hơi nghi hoặc một chút.
Hứa Họa Ý liếc nàng một cái.
"Ngoại trừ Hứa Hạo còn có ai?"
"A cái này... Không thể nào đâu?"
Hứa Thi Tình trợn to hai mắt, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
Nàng thừa nhận người kia làm ăn rất có thiên phú, nhưng hắn biết hội họa sao?
Các nàng tỷ muội cho tới bây giờ chưa từng thấy Hứa Hạo vẽ tranh, trong phòng cũng không có một chút công cụ vẽ nào.
Mà trình độ của bức tranh này, không có vài thập niên tích lũy, tuyệt đối không làm được.
"Vậy ngươi nói xem... Trừ hắn ra còn có ai?"
Trong lúc nhất thời, hai tỷ muội đồng thời rơi vào trầm mặc...
...
Buổi trưa —— Hứa Hạo nhận được điện thoại của Vương Tuyết Oánh, đi tới một nhà hàng tư nhân.
Lúc lái xe, hắn phát hiện đi theo phía sau có một cái đuôi nhỏ.
Không cần nghĩ cũng biết là nhân vật chính tên Trần Mặc kia.
Hắn cũng không hề để ý.
Muốn đi theo thì cứ theo thôi, vừa lúc còn có thể làm cho hắn thu hoạch một đợt...
Trên xe taxi —— Bác tài xế vẻ mặt thương hại nhìn Trần Mặc ngồi ghế phụ.
Tuổi còn trẻ đã đội nón xanh, thật đáng thương.
Thở dài, hắn vỗ vỗ bả vai Trần Mặc, an ủi.
"Tiểu huynh đệ, nghĩ thoáng ra một chút, nếu muốn sinh hoạt không có trở ngại, sao có thể không mang theo chút màu xanh?"
Trần Mặc nghe vậy sắc mặt tối sầm.
Không hiểu sao, tài xế vừa nói như vậy, hắn xác thực cảm giác đỉnh đầu xanh biếc...
Tuy rằng hắn và Vương lão sư quan hệ không sâu, hôm nay vẫn là lần đầu tiên gặp mặt sau ba năm.
Nhưng hắn đã coi vị lão sư xinh đẹp, phóng khoáng, hiền lành này là nữ nhân của mình.
Trần Mặc mặt lạnh thanh toán tiền xe, không quay đầu lại mà đi theo...
« Keng... Trần Mặc tâm tình phiền muộn, giá trị tâm tình + 423... » "Tuyết Oánh mời, cứ tùy ý chọn món, không cần khách khí với ta."
Trên bàn ăn —— Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên đầy đủ, Hứa Hạo nói với Vương Tuyết Oánh.
Trải qua một phen nói chuyện hữu hảo, xưng hô cũng từ Vương lão sư biến thành Tuyết Oánh thân thiết...
Vương Tuyết Oánh ngượng ngùng cười cười.
Một khoảng thời gian ở chung, nàng đối với vị đại nhân vật Hứa Hạo này, cũng không còn câu nệ như trước nữa.
"Tuyết Oánh, cô là giáo viên hướng nghiệp của Thi Tình và Họa Ý, đối với cuộc sống của các nàng cũng phải có hiểu biết chứ?"
"Ta muốn hỏi thăm một chút, ở trường học các nàng có bị ai quấy rầy không?"
Hứa Hạo vừa ăn cơm, vừa hỏi Vương Tuyết Oánh vấn đề tình cảm của con gái mình.
Tuy rằng sáng sớm đã hỏi qua hai đứa con gái, nhưng để an toàn, hắn muốn xác nhận lại với vị giáo viên hướng nghiệp này...
Cũng là trong lúc nói chuyện trước đó, hắn mới biết được.
Vị Vương lão sư này không chỉ là lão sư của con gái, mà còn là giáo viên hướng nghiệp của các nàng.
Vương Tuyết Oánh hơi ngẩn ra, lập tức vừa nghĩ liền hiểu.
Chủ tịch Hứa Hạo đây là lo lắng con gái bị người lừa gạt.
Cẩn thận hồi tưởng một phen, Vương Tuyết Oánh lắc đầu.
"Hai người bọn họ đều là hoa khôi của trường, người theo đuổi quả thật có rất nhiều, nhưng đều bị các nàng cự tuyệt..."
Nghe xong lời của nàng, Hứa Hạo triệt để yên tâm.
"Vậy là tốt rồi, phiền Tuyết Oánh giúp ta để ý một chút, các nàng ở độ tuổi này, ta sợ các nàng bị người lừa..."
Dừng một chút, hắn nửa đùa nửa thật nói.
"Cô cũng vậy, ở trường học nếu có kẻ không có mắt tìm cô gây phiền phức, cô nói cho ta biết, ta giúp cô giáo huấn hắn."
Trên mặt Vương Tuyết Oánh lộ ra nụ cười rạng rỡ, gật đầu.
Hứa Hạo thật đúng là như trong tin đồn, đối xử với mọi người nho nhã ôn hòa.
Không giống một số lão bản lớn ỷ vào thân phận tự cao tự đại...
Tiếp theo —— Hai người vừa ăn cơm, vừa đem công cụ người là con gái ra nói chuyện, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Trong lúc đó thỉnh thoảng sẽ quét ra giá trị cảm xúc của Trần Mặc, Hứa Hạo chỉ cười cho qua, không để ý tới.
Một bữa cơm ăn xong, hai người đi ra nhà hàng tư nhân.
Lúc này, Hứa Hạo chú ý tới phía trước có một sườn núi bậc thang.
Trong lòng hơi động, trong lúc lơ đãng nói chuyện, hấp dẫn sự chú ý của Vương Tuyết Oánh.
"Đúng rồi, Tuyết Oánh..."
"Ừ?"
Vương Tuyết Oánh quay đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
"Ta bởi vì lúc trước một mực bận rộn công tác, cùng các con gái nảy sinh một ít mâu thuẫn, ta hiện tại muốn tận lực bù đắp cho các nàng, hy vọng cô giúp ta nói tốt một chút."
Để cho vị lão sư này ở trước mặt con gái nói tốt cho mình, thật sự là một ý tưởng tốt.
"Nguyên lai là việc này a, không thành vấn đề."
"Hứa tổng quản lý một xí nghiệp lớn như vậy, ta nghĩ các nàng biết rõ..."
"A..."
Vừa mới dứt lời, Vương Tuyết Oánh đột nhiên cảm giác dưới chân hụt một bước, cả người mất đi trọng tâm ngã về phía trước.
Trong lúc hoảng loạn, nàng nhìn thấy góc cạnh của bậc thang phía trước, sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Cái này mà ngã thật, trầy xước mặt mày là nhẹ, chẳng may ngã trúng đầu thì xong đời...
Ngay tại lúc nàng nhắm mắt lại, không dám chấp nhận số phận mình sắp bị ngã thương.
Nàng cảm giác bên hông căng thẳng, cả người không bị khống chế bị kéo lại.
Cuối cùng rơi vào một cái ôm rộng lớn...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận