Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 205: Đem nữ nhi coi làm sủng vật nuôi đứng lên ? Cầu nguyện Hứa Hạo không nên xằng bậy.

Chương 205: Đem nữ nhi coi như thú cưng mà nuôi sao? Cầu nguyện Hứa Hạo không nên làm bậy.
"Ta và sư phụ ở trên núi. . . ."
Thấy hai sư tỷ đều có chút nhớ nhung sư phụ, Hứa Tình Tuyết bèn kể một vài chuyện thú vị trên núi.
Cuối cùng tổng kết lại:
"Tuy sư phụ vẫn chưa nói ra, nhưng ta có thể nhìn ra được, sư phụ cũng rất nhớ các người."
Phùng Tử Huyên hít một hơi.
"Sư phụ hầu như rất ít khi dùng máy tính, điện thoại di động các loại sản phẩm điện tử, cho nàng điện thoại di động cũng chỉ là dùng để gọi một vài cuộc điện thoại. . . .""
"Trước đây tiểu sư muội ở trên núi, còn có thể nhìn thấy sư phụ qua video, sau này muốn gặp sư phụ sợ là khó khăn."
Nhận thấy bầu không khí có chút buồn bã, Liễu Di Nhiên cười nói:
"Có gì khó? Muốn gặp sư phụ, chúng ta trở về thăm là được, dù sao cũng không xa.""
"Hoặc là bảo sư phụ xuống núi tìm chúng ta cũng được, nàng một mình ở trên núi rất cô đơn, tới thành phố chúng ta có thể chăm sóc. . . . ."
Phùng Tử Huyên và Hứa Tình Tuyết lắc đầu cười khổ.
Phùng Tử Huyên mở lời:
"Chúng ta về thăm sư phụ ngược lại là có thể, nhưng sư phụ biết chúng ta bận rộn công việc, cho rằng làm lỡ công tác để thăm nàng, khẳng định sẽ không vui, không chừng sẽ đ·u·ổ·i chúng ta khỏi núi."
Hứa Tình Tuyết nói thêm:
"Nhị sư tỷ, ngươi cũng biết tính cách sư phụ, đạm nhiên xuất trần, hầu như đạt tới cảnh giới không bị ngoại vật làm động tâm... ... . . .""
"Các ngươi không chỉ một lần mời nàng tới trong xưởng, đều bị từ chối, ta xuống núi còn bảo sư phụ đi cùng, sư phụ nàng nói không có hứng thú."
Hứa Tình Tuyết nói xong, có chút im lặng.
Sư phụ của các nàng chính là loại ẩn sĩ cao nhân trong truyền thuyết.
Đối với phồn hoa đô thị một chút cũng không hứng thú.
Các nàng không làm sao được.
"Các ngươi nói không sai, trước đây chúng ta là bó tay với tính cách cố chấp của sư phụ, nhưng bây giờ thì khác. . . . ."
Liễu Di Nhiên nhấp một ngụm trà, cười bí hiểm.
Hai nữ nhân không khỏi tò mò nhìn về phía nàng.
Liễu Di Nhiên cũng không úp mở, thản nhiên nói:
"Các ngươi không phải nắm giữ 'thần y cửu châm' sao? Nếu như nói tin này cho sư phụ, nàng lão nhân gia sẽ thế nào?"
Hứa Tình Tuyết và Phùng Tử Huyên hai mắt sáng lên.
Sư phụ của các nàng là cao nhân lánh đời không sai, đạm nhiên xuất trần, nhưng chưa làm được chân chính vô dục vô cầu.
Sư phụ xuất thân từ Thiên Y Môn, vẫn lấy làm tự hào là đệ tử Thiên Y Môn, việc châm pháp trấn phái Thiên Y Môn là 'thần y cửu châm' bị thất truyền, vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Những năm gần đây ở trên núi, ngoại trừ dạy dỗ mấy đồ đệ các nàng.
Vẫn luôn nghiên cứu 'thần y cửu châm' không hoàn chỉnh.
Hy vọng bù đắp được nó.
Bù đắp hoàn chỉnh 'thần y cửu châm', hầu như đã thành chấp niệm của sư phụ...
Nếu như nói cho sư phụ biết các nàng đã học được 'thần y cửu châm', nhất định sẽ mừng rỡ vô cùng.
Sư phụ không chịu xuống núi, có lẽ sẽ khẩn cấp tìm đến các nàng.
Phùng Tử Huyên và Hứa Tình Tuyết nhìn nhau.
Đều có thể nhìn ra đối phương có chút nóng lòng muốn thử, khả thi.
Nhưng vẫn là bị các nàng kìm nén.
Thần Nông Đường bây giờ còn chưa xử lý xong mọi chuyện.
Gọi sư phụ xuống núi, cũng không cách nào chăm sóc tốt được.
Chờ bọn họ xử lý xong mọi việc trong tay, gọi sư phụ xuống núi cũng không muộn.
Đến lúc đó, nhất định phải đưa sư phụ đi chơi thật vui vẻ.
"Đúng rồi."
Liễu Di Nhiên nghi hoặc hỏi:
"Các ngươi còn chưa nói cho ta biết, là ai dạy các ngươi 'thần y cửu châm', thần thần bí bí, có coi ta là sư tỷ muội không?"
Vừa rồi biết được sư tỷ Phùng Tử Huyên dùng 'thần y cửu châm' chữa khỏi cho bệnh nhân.
Liễu Di Nhiên kinh ngạc tột độ.
Hắn ngay cả Thái Ất Thần Châm còn chưa học được, 'thần y cửu châm' không biết còn mạnh mẽ hơn bao nhiêu, học khẳng định càng thêm gian nan.
Chủ yếu không phải là học tập.
Mà là bộ châm pháp này đã thất truyền.
Sư phụ là người Thiên Y Môn còn không biết.
Trước khi tiểu sư muội Hứa Tình Tuyết bái sư, ba sư tỷ muội các nàng vẫn theo sư phụ học tập... .
Sư tỷ Phùng Tử Huyên có thiên phú y học tốt nhất, kế thừa y thuật truyền thừa của sư phụ.
Nàng và sư muội thiên phú y học kém xa.
Học rất lâu mới nhập môn, dứt khoát liền từ bỏ.
Nàng có chút thiên phú võ đạo.
Liền đem trọng tâm đặt vào võ đạo.
Sư muội lại là kế thừa âm nhạc và vũ đạo của sư phụ.
Ví dụ như nhạc cổ điển, thổi tiêu... Vũ đạo cổ đại như nghê thường vũ y, vân vân.
A cái này.
Nghe được Liễu Di Nhiên nói giọng có chút oán trách.
Hai nữ nhất thời nghẹn lời.
Phùng Tử Huyên nhìn về phía Hứa Tình Tuyết.
Không phải các nàng không nói cho Liễu Di Nhiên, mà là nói ra có chút xấu hổ.
Tiểu sư muội trước đây trong nhóm không ít lần nói xấu Hứa Hạo.
Hiện tại một thân y thuật, cũng là do Hứa Hạo dạy.
Nghĩ lại liền xấu hổ vô cùng. .
Nhận thấy ánh mắt của Phùng Tử Huyên, vấn đề dường như xuất phát từ tiểu sư muội.
Liễu Di Nhiên tò mò nhìn về phía nàng.
Hứa Tình Tuyết có chút chột dạ với tiểu sư muội này.
Dù sao, chính mình và ba ba của nàng, chuyện nên làm không nên làm đều đã làm.
Nhất là khi tình nồng ý đậm, còn gọi vài tiếng ba ba. .
Nếu như những người coi nàng là thần tượng biết được.
Thân phận chính nghĩa lẫm liệt, lại bị Hứa Hạo còng tay.
Còn gọi ba ba.
Nhất định sẽ tam quan sụp đổ, tâm tính nổ tung.
Liễu Di Nhiên rất ủy khuất.
Cái này cũng không trách nàng.
Ai có thể ngờ Hứa Hạo lợi hại như vậy?
Đừng nói nàng không chịu nổi.
Coi như sư phụ siêu nhiên xuất trần, cũng sẽ tan vỡ rơi vào tay giặc.
Thấy hai sư tỷ nhìn mình, Hứa Tình Tuyết mím môi, quyết tâm nói:
"Là Hứa Hạo dạy ta và sư tỷ. . . . ."
Hứa Hạo?
Đột nhiên nghe được cái tên này, Liễu Di Nhiên sợ hết hồn.
Ai có thể ngờ, phú hào ngàn tỷ nổi danh, lại còn là một vị thần y đỉnh cao?
Nói ra, ai cũng sẽ kinh hãi.
Hứa Tình Tuyết nói xong, lại bổ sung một câu:
"Ta và Hứa Hạo ân oán một chuyện ra một chuyện, hắn mấy ngày nay dạy chúng ta và sư tỷ, ta rất cảm kích.""
"Ta sẽ không để hắn dạy không công, ta nhất định sẽ báo đáp hắn. . . . ."
Nàng nói như vậy, cũng nghĩ như vậy.
Tam quan của các nàng vẫn còn.
Có ân báo ân.
Chưa đến mức hết thuốc chữa.
Muốn thực sự là mấy con bạch nhãn lang, Hứa Hạo cũng sẽ không thu phục các nàng.
Dứt khoát nhốt vào tầng hầm, nuôi như thú cưng.
"Tình Tuyết, kỳ thực ngươi không cần như vậy."
Phùng Tử Huyên khuyên nhủ:
"Trước đây qua lời của ngươi, ta có nghe nói qua sư phụ, vẫn là chuyện tiền bạc. . . . .""
"Nhưng ngươi xem, sư phụ hắn bây giờ còn giống như trước sao? Chứng kiến ta gặp phiền phức, biết được trung y lâm nguy, hắn không chút do dự liền nguyện ý đem 'thần y cửu châm' ra dạy cho ta.""
"Đây là biểu hiện của đại ái, ba ngày trước biết được Tây Y nhằm vào chúng ta trong thời điểm khẩn cấp, liên tiếp dạy ta nhóm ba ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận