Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 477:

Chương 477:
Hứa Hạo cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng với Lạc Ly.
Bây giờ, chứng kiến bộ dạng như vậy của Lạc Ly, lòng hắn chìm xuống đáy cốc.
Xem bộ dạng Lạc Ly như vậy. . .
"Hứa Hạo không phải người, Lạc Ly nhỏ như vậy, không có chút thương hương tiếc ngọc."
Lâm Vân tức đến phát cuồng.
« keng. . . . Lâm Vân giận không kiềm được, tâm tình giá trị + 1001 »
Khi Lâm Vân hoàn hồn.
Trước mặt Hứa Hạo và Lạc Ly đã có thêm một chiếc xe.
Trong lòng hắn căng thẳng.
Chịu đựng đau đớn, khập khiễng đi tới.
Hắn muốn vạch trần bộ mặt thật của Hứa Hạo cho Lạc Ly.
Nếu bị lừa còn giúp đếm tiền. . .
Đồng thời, hắn cũng muốn giải thích rõ với Lạc Ly.
Hết thảy đều là do Hứa Hạo khống chế hắn làm.
Nếu không, sẽ bị ghi hận cả đời.
Ra khỏi tửu điếm, Lạc Ly nhìn về phía Hứa Hạo nói.
"Hứa tổng phải về, ngươi cũng trở về đi thôi. . . ."
Hứa Hạo nhíu mày.
Dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói.
"Như ngươi vậy làm sao trở về? Ta tiễn ngươi trở về."
Mặt Lạc Ly đỏ lên.
Mình bây giờ bộ dạng này, trở về đúng là một vấn đề nan giải.
Đang muốn đồng ý.
Một thanh âm quen thuộc vang lên.
"Lạc Ly tỷ (A C Eg ) "
Lạc Ly nghe vậy, lập tức hiện lên vẻ chán ghét trên mặt.
Là cái tên Lâm Vân đáng ghét kia.
Nhớ tới việc hắn bỏ thuốc mình, còn mưu toan ép buộc mình.
Lửa giận trong lòng Lạc Ly bốc cháy.
Chính mình còn chưa tìm hắn tính sổ đâu. . . .
Hắn còn dám tìm tới tận cửa.
Chẳng lẽ là còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn có ý đồ bất chính?
Theo bản năng.
Lạc Ly rụt người về phía sau Hứa Hạo.
Nhìn về phía phát ra thanh âm.
Chỉ thấy Lâm Vân khập khiễng đi tới. . .
Y phục nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, trên mặt còn mang theo vết máu ứ đọng chưa tan hết.
Thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.
Đi tới gần.
Lâm Vân chú ý tới ánh mắt chán ghét sâu đậm của Lạc Ly.
Lại thấy được nàng dựa vào phía sau Hứa Hạo.
Đây là coi Hứa Hạo là chỗ dựa?
Hứa Hạo mới là kẻ thật sự hãm hại ngươi a. . . .
Trong lòng Lâm Vân đau đớn, hít sâu một hơi, giải thích.
"Lạc Ly tỷ, ngươi đừng tin những lời ta nói trong thư, việc bỏ thuốc ngươi không phải ý của ta, lúc đó ta bị khống chế."
Ánh mắt hắn chân thành.
Hy vọng Lạc Ly có thể tin tưởng hắn.
Lạc Ly khinh thường cười lạnh một tiếng.
"Ha ha. . ."
Mình làm chuyện ác, bị bắt quả tang, liền nói không phải là mình làm.
Còn cái gì mà bị người khống chế.
Ngươi tưởng là tiểu thuyết huyền huyễn, có người thao túng khôi lỗi sao?
Coi nàng là đứa trẻ ba tuổi để lừa gạt?
Vẻ mặt Lạc Ly xem thường.
Thấy Lạc Ly không tin, Lâm Vân sốt ruột giậm chân.
"Là thật, không phải vậy ta vì sao cũng phải uống thuốc, đến bây giờ cũng còn không có giải được. . . ."
"Là Hứa Hạo, thuốc kia là Hứa Hạo cho ta, cũng là hắn khống chế ta bỏ thuốc ngươi."
"Nói với ngươi những lời kia, mục đích là để hắn ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó giở trò đồi bại với ngươi khi ngươi đã trúng thuốc."
Hắn chỉ vào Hứa Hạo, vì phẫn nộ mà run rẩy.
Nếu như ánh mắt có thể g·iết người.
Hứa Hạo sợ rằng đã hóa thành tro bụi. . . .
Lạc Ly vẻ mặt kinh ngạc.
Xem bộ dạng của Lâm Vân, mặt đỏ lên, quả thật mị tình dược vẫn chưa giải được.
Theo như lời hắn nói thì cũng có lý.
Nhưng nàng vẫn không tin.
Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ.
Hứa Hạo khống chế hắn bỏ thuốc mình, nói muốn cưỡng ép chính mình, việc này không vô nghĩa sao?
"Đợi (các loại). . . ."
Hứa Hạo lại ra vẻ không hiểu.
"Ngươi cũng uống thuốc, chẳng lẽ không đúng là lo lắng Tiểu Lạc Ly phát hiện, ngươi không đạt được mục đích sao?"
"Ngươi nói rằng thuốc chưa giải được, lại bị đánh thành ra như vầy, cô gái kia sẽ để ý đến ngươi?"
"Còn nữa. . . Ngươi nói là ta khống chế ngươi, vậy ngươi nói thử xem, ta làm sao khống chế?"
"Từ đầu đến cuối, ta đều không có tiếp xúc với ngươi, cũng không cùng ngươi ở riêng. . . ."
"Ta biết thôi miên sao? Cho dù là thôi miên, cũng không đạt được hiệu quả tốt như vậy chứ?"
Thôi miên thông thường quả thật không được.
Nhưng thôi miên cấp thần thì khác.
Dừng một chút, Hứa Hạo nói tiếp.
"Ngươi trả đũa ta, vì đã quấy rầy chuyện tốt của ngươi, ta không có ý kiến."
"Thế nhưng món nợ ngươi tính kế Tiểu Lạc Ly, ta sẽ tính toán cẩn thận với ngươi, việc này sẽ không bỏ qua như vậy. . ."
Hứa Hạo nghĩa chính ngôn từ nói.
Đến cuối cùng, ánh mắt hắn sắc bén, khiến người ta sợ run.
Lạc Ly gật đầu.
Rất đồng ý với những lời Hứa Hạo nói. . . . .
Lâm Vân chẳng qua là đang nói láo, lừa gạt mình tin tưởng, sau đó lại lần nữa giở trò đồi bại với mình.
Nàng âm thầm cảnh giác, tuyệt sẽ không bị lừa lần nữa.
Nghe xong lời của Hứa Hạo, Lâm Vân tức giận đến mức run rẩy.
Hắn trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hạo. . . .
Chưa từng thấy qua người vô sỉ như vậy.
Rõ ràng là Hứa Hạo vu oan hãm hại, còn lẽ thẳng khí hùng như thế.
Càng làm hắn phát điên hơn là.
Lạc Ly lại tin hắn.
Nếu không phải mình không phải đối thủ của Hứa Hạo.
Hắn khẳng định sẽ xông lên liều mạng.
Quá khinh người. . . .
"Ngươi có dám thề đó không phải là do ngươi làm không?"
Giọng Lâm Vân gần như biến dạng, có thể thấy được hắn phẫn nộ đến mức nào.
Hứa Hạo vẻ mặt thản nhiên.
Hai tay hắn ôm ngực, chậm rãi nói.
"Ngươi có tư cách gì để ta phải thề? Bất quá, chuyện liên quan đến Tiểu Lạc Ly, ta thề thì có làm sao?"
Nói xong, Hứa Hạo thề một lời thề sẽ bị thiên lôi đánh.
Dáng vẻ nghiêm túc, lại thêm thân phận của hắn. . .
Lạc Ly tin tưởng Hứa Hạo không chút nghi ngờ.
Hứa Hạo quay đầu nhìn về phía Lạc Ly, ánh mắt ôn nhu.
"Tiểu Lạc Ly, không cần để ý tới loại hề nhảy nhót này, ta trước đưa ngươi về nhà, sau đó sẽ tìm hắn tính sổ. . . ."
Lạc Ly ngoan ngoãn đáp "ân" một tiếng.
Sau đó cùng Hứa Hạo ngồi lên xe.
Lâm Vân thấy bọn họ muốn đi.
Khập khiễng muốn đi theo. . .
Hồng Sắc Vi nhẹ nhàng đóng cửa xe, ngay sau đó đá ra một cước, đá vào ngực Lâm Vân.
Lâm Vân chỉ cảm thấy một cỗ cự lực đánh tới, cả người giống như diều đứt dây bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Hắn ngẩng đầu, trơ mắt nhìn bóng xe đi xa, tràn đầy bi phẫn cùng tuyệt vọng. . .
Xe vững vàng lái vào khu nhà của Lạc Ly, dừng ở dưới lầu.
Sau khi xuống xe, Lạc Ly nhìn Hứa Hạo.
"Hứa tổng, ngươi trở về đi, chính ta có thể về nhà. . . ."
Hứa Hạo lắc đầu.
"Ta lo lắng, nhất định phải đưa ngươi an toàn về đến nhà."
Lạc Ly cảm thấy trong lòng ấm áp.
Đi lên lầu đến cửa nhà Lạc Ly. . . .
Lạc Ly lấy chìa khóa ra, mở cửa, theo phép lịch sự.
Nàng mở miệng mời Hứa Hạo vào trong ngồi một chút.
Hứa Hạo lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Vậy khẳng định muốn vào làm một chút.
Hiệp hai bắt đầu. . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận