Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 188:: Ta bảo ngươi sư muội, ngươi đem ta gọi mụ!

Chương 188: Ta bảo ngươi sư muội, ngươi gọi ta là mụ!
Hứa Hạo bảo Hồng Sắc Vi lái xe đến công ty.
Hạ Thanh Ca và Lý Vân Thư vội vàng đến báo cáo công việc.
Hôm nay, hai nàng đã được đề bạt làm tổng giám đốc.
Trong khoảng thời gian Hứa Hạo không có ở đây, một số quyết sách liên quan đều giao cho hai nàng phụ trách.
Báo cáo xong công việc.
Rúc vào lòng Hứa Hạo.
Hạ Thanh Ca oán trách nói: "Hứa thúc thúc, bao giờ ngươi mới tìm một thư ký đây? Nhiều công việc như vậy giao cho chúng ta, thực sự không kham nổi."
Hứa Hạo cạo nhẹ mũi quỳnh của nàng: "Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, ta đây không phải tin tưởng các ngươi sao?"
"Vậy cũng không thể coi chúng ta như nô lệ mà sai bảo chứ."
Hai nàng đối với hành vi vừa rồi của Hứa Hạo tỏ vẻ bất mãn.
"Được rồi, được rồi, ta cũng muốn tìm một thư ký cho các ngươi chia sẻ công việc, đây không phải là chưa tìm được người thích hợp sao?"
"Chắc là không lâu nữa sẽ tìm được thôi, yên tâm... Sẽ không để các ngươi mệt đâu."
"Các ngươi là tiểu khả ái của ta mà."
Hứa Hạo sờ sờ đầu hai nàng.
Hạ Thanh Ca và Lý Vân Thư lúc này mới lộ ra nụ cười.
"Hứa thúc thúc..." Hạ Thanh Ca sầu mi khổ kiểm nói: "Gần đây ba ta cứ hỏi ta sao không về nhà? Đã nghi ngờ ta có bí mật, phải làm sao bây giờ?"
"Nếu như về nhà, để ông ấy phát hiện ta mang thai thì phải làm sao?"
Hứa Hạo cười cười.
Khẽ vuốt bụng nàng.
"Cứ nói thật thôi, nói ngươi mang thai con của ta."
Hạ Thanh Ca không nhịn được lườm hắn một cái quyến rũ.
Nếu thật sự nói thẳng với phụ thân.
Chắc chắn sẽ khiến ông ấy tức đến c·hết mất.
Hắn và Hứa Hạo vẫn xưng huynh gọi đệ.
Không ít lần cùng nhau u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u.
Tuy rằng mỗi lần u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u xong, lúc phụ thân b·ất t·ỉnh nhân sự, Hứa Hạo đều sẽ cùng với nàng...
Yên tâm giao con gái ngoan cho hảo huynh đệ chiếu cố.
Kết quả... Hứa Hạo không chỉ chiếu cố đến tận phòng ngủ, còn tặng ông ấy một đứa cháu gái.
Chắc rằng sẽ không thể nào chấp nhận được.
Không bị tức c·hết tại chỗ đã là t·h·iêu cao hương rồi.
"Vậy không được, đều là do thúc thúc ngươi gây ra, ngươi phải chịu trách nhiệm." Hạ Thanh Ca bắt đầu làm nũng.
"Được rồi." Hứa Hạo suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Hôm nào ta cùng ngươi về nhà, giải tỏa nghi ngờ cho ba ngươi."
Hạ Thanh Ca lộ vẻ hồ nghi: "Thúc thúc ngươi sẽ không phải là đến nhà ta tìm kích thích đấy chứ? Hiện tại ta đang mang thai."
Hứa Hạo gõ nhẹ vào đầu nàng: "Ngươi nói gì vậy? Không phải ngươi bảo ta chịu trách nhiệm sao? Nếu không cần ta giúp thì thôi."
"Thúc thúc, ta cũng muốn sinh con cho ngươi..." Bên kia, Hứa Hạo.
Chứng kiến khuê mật tốt cùng Hứa Hạo ân ái, Lý Vân Thư ghen tị, chu mỏ nói.
"Được, thỏa mãn ngươi..."
Buổi trưa -- cùng hai nàng ăn bữa cơm trưa ấm áp.
Ở trong công ty xử lý một hồi văn kiện.
Nghĩ đến buổi chiều đã hẹn với nữ đồ đệ kia, Hứa Hạo rời khỏi công ty.
Thần Nông Đường, trước sau vẫn quạnh quẽ.
Từ hôm cùng Đại sư tỷ Phùng Tử Huyên ăn cơm xong.
Hứa Tình Tuyết liền ở nhà Đại sư tỷ.
Mỗi ngày đều đến Thần Nông Đường.
Vốn định giúp xem bệnh cho vài người.
Ai ngờ hai ngày trôi qua, không có một bệnh nhân nào.
Hứa Tình Tuyết rất phiền muộn.
Học y thành công, nàng còn muốn trổ tài, hoàn thành giấc mộng chấn hưng tr·u·ng y. Lại không ngờ lại rơi vào cục diện thế này.
Trong lòng Hứa Tình Tuyết nóng như lửa đốt.
Từ hiện trạng của Thần Nông Đường cũng có thể thấy được, Tây Y làm chuyện này ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Nếu như bọn họ trị không khỏi bệnh nhân.
Thần Nông Đường thật sự xong đời.
Vốn dĩ tr·u·ng y đã suy yếu, sẽ không gượng dậy n·ổi.
Tất cả hy vọng đều đặt vào t·h·i·ê·n y cửu châm của Đại sư tỷ.
Chỉ hy vọng bên Tây Y trị không khỏi, Đại sư tỷ ra tay cứu chữa, ngăn cơn sóng dữ.
Khôi phục danh tiếng của tr·u·ng y.
Trong lúc rảnh rỗi, cũng không có việc gì để nàng giúp.
Hứa Tình Tuyết liền ở bên cạnh Đại sư tỷ, xem nàng luyện tập t·h·i·ê·n y cửu châm.
Bộ châm pháp này quả thực huyền ảo.
Nàng không hiểu được, chỉ có thể miễn cưỡng xem hiểu.
Muốn học tập cũng không có cách nào.
Phùng Tử Huyên còn thử dạy nàng một lần.
Nghe sư phụ nói, tiểu sư muội này t·h·i·ê·n phú còn cao hơn nàng.
Nghĩ xem có thể để nàng học tập, đẩy nhanh việc mình nắm giữ t·h·i·ê·n y cửu châm.
Sau đó đại diện cho Thần Nông Đường ra tay cứu người.
Hứa Tình Tuyết là con gái của Hứa Hạo, không tồn tại chuyện đem châm pháp truyền cho người ngoài.
Có thể nàng đã thất vọng.
Phùng Tử Huyên p·h·át hiện mình không truyền đạt được cảm giác đó.
Thông qua phương pháp dạy trực tiếp, có thể khiến người ta nhanh chóng nắm bắt châm pháp.
Chỉ có thể từng chút một lý giải tìm hiểu.
Tốc độ này quá chậm.
Không mất mấy năm không học được.
Đến lúc đó thì mọi chuyện đã muộn.
"Đại sư tỷ, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, sư phụ mới của ngươi là ai?"
"Ngươi nói cho ta biết đi, ta đảm bảo không nói ra ngoài."
Phùng Tử Huyên luyện tập xong một bộ châm pháp.
Hứa Tình Tuyết bưng tới một chén trà, hiếu kỳ hỏi.
Hai ngày nay, nàng không biết đã hỏi bao nhiêu lần.
Có thể Đại sư tỷ rất kín miệng, vẫn không nói.
Phùng Tử Huyên càng không nói, nàng càng hiếu kỳ.
Không phải chỉ là bái sư thôi sao?
Cũng không phải là bí mật gì không thể tiết lộ.
Có gì mà không thể nói chứ?
Lúc này, Phùng Tử Huyên lại đánh trống lảng: "Tình Tuyết, lần trước ta đã nói với ngươi, có suy nghĩ lại chưa? Thử tiếp xúc với phụ thân ngươi xem, giải trừ hiểu lầm giữa hai người."
Lại nói đến chuyện này.
Hứa Tình Tuyết không nói gì.
Đại sư tỷ này không biết bị làm sao.
Trước đây kiên định đứng về phía nàng, ủng hộ nàng.
Lần này gặp mặt, lại ra sức tác hợp nàng và Hứa Hạo hòa giải.
Nếu không phải biết là không thể.
Nàng còn nghi ngờ Đại sư tỷ là mẹ kế mới mà Hứa Hạo tìm cho nàng.
Bằng không sao lại tận tình khuyên bảo như vậy?
Khuyên cả nhà bọn họ hòa thuận.
Hứa Tình Tuyết cười khổ: "Đại sư tỷ, không cần suy tính, có lẽ là ai ta còn rõ hơn ngươi."
"Giữa chúng ta không có hiểu lầm gì cả."
Phùng Tử Huyên bĩu môi.
Tiểu sư muội này là để tâm vào chuyện vụn vặt.
Đứng ở góc độ của một người ngoài quan s·á·t.
Hứa Hạo thật sự khác xa với Hứa Hạo lạnh lùng vô tình mà tiểu sư muội nói, không dính dáng một chút nào.
Ngược lại còn rất hiền lành.
Mỗi khi nàng tâm tình bất ổn, ghim kim gặp khó khăn, Hứa Hạo sư phụ đều sẽ thân thiết nắm lấy tay nàng.
Luôn cổ vũ, chưa từng đả kích nàng.
Nghĩ đến những chuyện đã trải qua với Hứa Hạo, Phùng Tử Huyên không khỏi đỏ mặt.
Liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, nàng "a..." một tiếng.
Vội vàng đặt chén trà xuống đi ra ngoài.
"Đại sư tỷ làm sao vậy?" Hứa Tình Tuyết nghi hoặc.
"Ta và sư phụ hẹn hôm nay sẽ đến dạy ta, suýt chút nữa thì quên mất, ta xuống lầu nghênh đón đây..."
Sư phụ?
Hứa Tình Tuyết sửng sốt.
Lập tức chấn động tinh thần, nhận ra đó là sư phụ mới của Đại sư tỷ.
Tò mò đi theo.
Nàng đã hỏi rất nhiều lần, Đại sư tỷ đều không nói, ngược lại muốn xem là thần thánh phương nào?
Một chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt.
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bước xuống từ tr·ê·n xe.
Hứa Tình Tuyết choáng váng.
Sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi.
Hóa ra người đến là Hứa Hạo.
Hứa Tình Tuyết còn tưởng là đến tìm nàng, khó chịu nói: "Ngươi tới đây làm gì? Giữa chúng ta không có gì để nói, ngươi về đi..."
Nhưng ngay sau đó.
Chỉ thấy Đại sư tỷ tiến lên một bước, cung kính hành lễ với Hứa Hạo.
Trong miệng kêu lên: "Sư phụ."
Hứa Tình Tuyết há hốc mồm.
Thì ra Hứa Hạo chính là sư phụ khác trong miệng Đại sư tỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận