Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 369:

**Chương 369: Hắn cảm giác mình chính là dư thừa**
Không phải chờ đợi lâu, nhân viên phục vụ nhanh chóng bưng lên bàn từng món ăn sắc hương vị đều đủ cả. Cách bày biện tinh xảo, mùi thơm mê người, trong nháy mắt khơi dậy sự thèm ăn của mọi người.
Bắt đầu ăn cơm.
Lúc đầu Hứa Hạo vẫn ăn cơm bình thường, dần dà lại có chút tâm tư. Ánh mắt nhìn nibg tưởng như tùy ý đảo quanh trên bàn ăn, cuối cùng dừng lại ở một món ăn cách đó hơi xa.
Hứa Hạo vươn đũa, gắp món ăn kia, lại làm bộ không tiện, Triệu Linh Nhi nhìn thấy hành động này.
Lập tức nghĩ đến tình cảnh ở bữa tiệc thọ lần trước, khi đó nàng tri kỷ gắp thức ăn cho Hứa Hạo.
Không chút do dự, Triệu Linh Nhi cầm đũa lên, gắp chính xác món ăn kia, đặt vào trong bát của Hứa Hạo, "Hứa thúc thúc, ngài nếm thử cái này."
Hứa Hạo nhìn về phía Triệu Linh Nhi, nói tiếng cảm ơn: "Tạ Tạ Linh Nhi."
Triệu Linh Nhi trong lòng ngọt ngào.
Hết thảy những điều này, đều bị Triệu Cửu Ca ở bên cạnh nhìn thấy hết. Trong nháy mắt liền nhìn ra Hứa Hạo là cố ý, nhất thời lửa giận không ngừng được bốc lên.
Hứa Hạo đây là đang cố ý bảo muội muội gắp thức ăn cho hắn, dùng cái này tăng tiến quan hệ lẫn nhau.
Mắt thấy muội muội bị Hứa Hạo lừa gạt, Triệu Cửu Ca liền giận không có chỗ phát tiết.
Lúc này, hắn cười lạnh nói: "Hứa Hạo, ngươi trêu đùa một tiểu cô nương như vậy, không cảm thấy vô sỉ sao?"
Hứa Hạo nghe nói như thế, chậm rãi nhìn về phía hắn, trong mắt vừa đúng lộ ra vẻ mờ mịt, phảng phất không hiểu Triệu Cửu Ca đang nói cái gì.
Triệu Linh Nhi cũng nghe đến ngây người, sau đó nhìn Triệu Cửu Ca với ánh mắt bất thiện, nghi ngờ trong lòng, không biết hắn lại muốn làm cái trò yêu quái gì.
Hứa Hạo giả vờ cau mày hỏi: "Ý ngươi là gì?"
Dáng vẻ biểu tình đều hiện ra rất là vô tội.
"Giả bộ, tiếp tục giả bộ, không phải ta nói rất rõ rồi sao?"
"Ngươi cố ý gắp món ăn ở xa, làm như vậy là để cho muội muội ta gắp cho ngươi." Triệu Cửu Ca nói với giọng điệu như đã nhìn thấu tất cả.
"Cái này..." Hứa Hạo làm bộ dáng vẻ dở khóc dở cười, "Tiểu huynh đệ ngươi suy nghĩ nhiều, nếu đã như vậy, ta không gắp món ăn ở xa là được chứ gì?"
Triệu Linh Nhi nhất thời liền sốt ruột. Nàng không ngờ, loại chuyện như vậy mà Triệu Cửu Ca cũng có thể liên tưởng được.
Vừa rồi rõ ràng chính là nàng chủ động gắp đồ ăn cho Hứa thúc thúc, Hứa thúc thúc có ép buộc nàng đâu.
Lúc đó tức giận nói với Triệu Cửu Ca: "Ngươi có phải bị bệnh tâm thần không? Ta gắp thức ăn cho Hứa thúc thúc, ngươi quản được sao?"
"Ta cứ muốn gắp thức ăn cho Hứa thúc thúc đấy, cho ngươi tức c·h·ết."
"Hứa thúc thúc, món này không tệ, ngài nếm thử."
Nói rồi, Triệu Linh Nhi lại bắt đầu gắp những món ăn khác, Hứa Hạo đương nhiên là cũng không cự tuyệt, "Linh Nhi, ngươi cũng ăn đi."
Tiếp đó, Triệu Linh Nhi lại hỏi Hứa Hạo có muốn uống chút gì không. Nàng cầm lấy bình đồ uống, rót cho Hứa Hạo, sau đó lại rót đầy chén của mình.
Còn như Triệu Cửu Ca ở một bên, Triệu Linh Nhi cố ý bỏ quên, phảng phất như hắn căn bản không tồn tại.
Triệu Cửu Ca tức giận đến nghiến răng, cái tên Hứa Hạo này rất giỏi giả bộ. Hắn đã nhìn ra. Hứa Hạo cậy vào việc thân cận với muội muội hắn.
Mỗi lần đều giả vờ vô tội, lấy lùi làm tiến.
Triệu Cửu Ca giận không kiềm được. Làm sao muội muội lại bị Hứa Hạo mê hoặc rồi. Hắn muốn ngăn cản, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Hắn là không dám phát tác. Nếu không, lại sẽ bị Hứa Hạo lợi dụng, tranh thủ sự đồng tình của muội muội.
Hắn chỉ có thể chờ đợi cơ hội, để cho muội muội tự mình nhìn rõ bộ mặt thật của Hứa Hạo.
« keng... Triệu Cửu Ca tức giận liên tục xuất hiện, tâm tình giá trị + 1000 »
Sau khi cơm nước xong xuôi, sắc trời đã tối, Hứa Hạo nhìn về phía Triệu Linh Nhi: "Linh Nhi, sắc trời không còn sớm, ta tiễn ngươi về nhà."
Hôm nay mập mờ thế là đủ rồi. Tốt quá hóa lốp. Cứ như vậy thêm mấy lần, phối hợp với mánh khóe của hắn, thu phục cô nàng fan hâm mộ nhỏ này không phải là vấn đề, chủ yếu là nhân vật chính Triệu Cửu Ca ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Tuy rằng hắn không sợ đối phương, nhưng cứ bị c·h·ết dí không tha, cũng sẽ mất hứng.
Trừ phi trực tiếp g·iết c·hết, nhưng lại không nỡ một cọng rau hẹ như thế.
Nghe Hứa Hạo nói muốn đưa nàng trở về, Triệu Linh Nhi trong lòng ấm áp, khéo léo gật đầu: "Tốt quá, Hứa thúc thúc."
Hồng Sắc Vi đã sớm lái xe đến cửa nhà hàng chờ đợi, Hứa Hạo dẫn theo Triệu Linh Nhi lên xe, sau đó nói: "Đi Triệu gia."
Xe chầm chậm khởi động, Triệu Linh Nhi nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ đang lùi lại, trong lòng muôn vàn cảm khái.
Hứa Hạo theo nàng tham gia buổi hòa nhạc, cùng nhau ăn cơm, nàng đã thỏa mãn. Hơn nữa, ngày hôm nay cũng xác thực không còn sớm.
Hồi tưởng lại trải nghiệm trong một ngày, ấn tượng sâu nhất, đương nhiên là cái chạm môi bất ngờ trong phòng bao ở sảnh âm nhạc kia.
Vừa nghĩ tới khoảnh khắc kia, sắc mặt nàng liền hơi phiếm hồng, cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, cũng có một chút ngọt ngào nho nhỏ.
Nàng quay đầu cảm kích nhìn về phía Hứa Hạo: "Hứa thúc thúc, cảm ơn ngài."
"Hôm nay thật sự rất vui vẻ, quấy rầy ngài công tác, còn theo ta xem buổi hòa nhạc."
Thấy nàng gương mặt hồn nhiên, Hứa Hạo cười nói: "Đừng nói như vậy, ta cũng muốn cảm ơn ngươi, để cho ta nghỉ ngơi một buổi chiều, rất lâu không có được thanh nhàn như thế."
"Ở cùng với ngươi, ta cũng cảm thấy rất thư thái, phảng phất quay về thời còn trẻ."
Triệu Linh Nhi khẽ cụp mắt xuống: "Hứa thúc thúc, sau này còn có thể có cơ hội như vậy không? Ta còn muốn cùng ngài nghe buổi hòa nhạc nữa."
Hứa Hạo nhíu mày nói: "Đương nhiên là có thể, chỉ cần Linh Nhi ngươi nguyện ý..."
Triệu Linh Nhi trên mặt nở rộ nụ cười rạng rỡ.
Xe chạy đến cửa chính Triệu gia.
Sắp phải chia tay, Triệu Linh Nhi không nỡ. Nàng vẫy tay tạm biệt: "Hứa thúc thúc, gặp lại (Triệu nha)."
Hứa Hạo phất tay một cái, bảo Hồng Sắc Vi lái xe đi.
Thẳng đến khi bóng xe của Hứa Hạo khuất dạng, Triệu Linh Nhi mới đi vào phủ đệ Triệu gia.
Cách đó không xa, còn có một chiếc xe đậu ở đó. Trong xe, Triệu Cửu Ca vẫn nhìn theo Triệu Linh Nhi vào nhà, mới thu hồi ánh mắt.
Nghĩ đến Hứa Hạo lừa gạt muội muội, hắn tức giận ngút trời, hận không thể lập tức động thủ với Hứa Hạo.
Nhưng hắn không thể, kẻ có tiền không đáng kể, nhưng nhiều tiền đến mức như Hứa Hạo, thì không phải dễ dàng động vào.
Rút dây động rừng, đánh một trận không có gì, nhưng nếu như g·iết Hứa Hạo, Triệu Cửu Ca không chút nghi ngờ, ngay lập tức sẽ bị quốc gia truy sát.
Cuối cùng, hắn còn chưa từng nghĩ đến, việc mình có thể g·iết được Hứa Hạo hay không. Đây là chuyện không có chút hồi hộp nào, Cương Kính đỉnh phong đối với Cương Kính trung kỳ, ưu thế nghiêng về hắn.
Muốn g·iết Hứa Hạo, hoặc là sử dụng lực lượng kinh doanh, làm cho tài sản của hắn trên diện rộng bị ảnh hưởng, mất đi hào quang, g·iết thì cũng g·iết, sẽ không gây ra sự chú ý quá lớn.
Hoặc là g·iết người xong liền bỏ trốn, rời khỏi Cửu Châu.
Bây giờ, Triệu Cửu Ca nắm giữ tài sản cũng chỉ có mấy trăm tỷ, không phải đối thủ của Hứa Hạo.
Trực tiếp g·iết rồi bỏ trốn... Mục đích hắn trở về lần này là gì? Báo thù, báo thù, còn đạp mã là báo thù.
Chưa giải quyết xong chuyện của Triệu gia, hắn không thể rời khỏi Cửu Châu.
Nếu không thể g·iết Hứa Hạo, dạy dỗ một trận thì có ý nghĩa gì? Còn có thể "đánh rắn động cỏ", đưa tới sự trả thù của Hứa Hạo.
Cho nên, tạm thời không thể ra tay với Hứa Hạo.
Không thể đối phó Hứa Hạo, vậy thì trước tiên đối phó Triệu gia. Chờ báo thù xong, Hứa Hạo nếu như còn dám xằng bậy, hắn không ngại g·iết.
Lúc này, Triệu Cửu Ca lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn: "Động thủ."
Sau đó nhìn về phía phủ đệ Triệu gia, ánh mắt thâm thúy.
Trên đường về nhà ——
Hứa Hạo ngồi trên xe.
Không thấy Triệu Cửu Ca đuổi theo, hắn có chút thất vọng. Nếu như hắn dám đuổi theo, sẽ dạy hắn làm người.
Đáng tiếc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận