Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 370:Thu gặt! Nên thu lưới

**Chương 370: Thu hoạch! Nên thu lưới**
Lục Hồng Loan đã gặp người nhà họ Lục nhiều lần, nhưng cũng không có cách nào hóa giải nguy cơ trước mắt. Biện pháp duy nhất chính là đem khoản nợ trả hết. Bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Hứa Hạo nhìn tin tức liên quan tới Lục gia trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Đã đến lúc tiến hành thu lưới.
Vì vậy, hắn cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số.
Đó là điện thoại của đại thiếu gia Phương gia, Phương Hiểu.
Phương Hiểu từng bị hắn thôi miên cấp thần hạ ám thị, bình thường sẽ không biểu hiện ra bất kỳ dị thường gì, chỉ cần hắn ra lệnh, sẽ làm theo yêu cầu.
Nói chuyện điện thoại xong, Hứa Hạo đứng lên, vươn vai.
Tiếp theo, sẽ chờ cá cắn câu.
Ở một góc thành phố.
Trong một con hẻm nhỏ bu đầy người, huyên náo tiếng nghị luận, khiến cho nơi này hiện ra thập phần náo nhiệt.
Chỗ sâu trong hẻm nhỏ, chính là nhà của mấy người Lục gia mới dời đến không lâu.
Giờ khắc này, Lục gia bị đám chủ nợ vây chật như nêm cối.
Những chủ nợ kia mỗi người đều có diện mục dữ tợn, kêu la đòi Lục gia trả tiền.
Lục phụ, Lục mẫu ngồi ở trên ghế salon cũ nát, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt tuyệt vọng... Tóc của bọn họ ở nơi này ít ngày đã bạc đi rất nhiều.
Nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn, phảng phất thoáng cái già đi mười mấy tuổi.
Lục Minh nhìn ở trong mắt. Đau lòng đến như muốn hít thở không thông. Hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay thật sâu rơi vào lòng bàn tay, lại không cảm giác một tia đau đớn.
Trong lòng hắn tràn đầy hối hận vô tận, không ngừng tức giận mắng chính mình.
Đều là lỗi của hắn, nếu không phải là hắn căn cứ vào ký ức trọng sinh, không phải muốn vay tiền mua nhà, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Không khỏi nhớ tới kiếp trước. Khi đó gia đình tuy là cũng phá sản, nhưng gia đình ấm áp, hòa thuận.
Bây giờ, công ty trong nhà phá sản, thiếu mấy chục triệu nợ bên ngoài, tình cảnh này so với kiếp trước còn thảm hơn.
Kiếp trước tuy là cũng phá sản, nhưng tốt xấu gì sinh hoạt còn có thể không có trở ngại, nào giống như bây giờ, đầy đất lông gà...
Không chỉ như vậy, hắn nhớ tới mấy ngày trước, chính mình cố ý ra ngoài tìm biện pháp giải quyết, không nghĩ tới vì vậy mà đưa tới sự chú ý của người khác, bại lộ thân phận và hành tung.
Đám chủ nợ tìm hiểu nguồn gốc tìm được tới nhà, làm cho Lục gia vốn đã chật vật, càng thêm đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
Hắn hận chính mình lỗ mãng và ngu xuẩn. Biết vậy chẳng làm a.
« keng... Lục Minh đau lòng tự trách, giá trị tâm tình + 999 »
« keng... Lục Minh tâm tính nổ tung, giá trị tâm tình + 1001 »
Đương nhiên, những thứ này đều là Hứa Hạo an bài, mục đích chính là vì để cho Lục Minh xấu hổ không chịu nổi, do đó thu hoạch giá trị tâm tình.
Từ tình huống trước mắt đến xem, hiệu quả rất tốt.
Lúc này, một chiếc xe chậm rãi lái vào hẻm nhỏ.
Lục Hồng Loan tới.
Nàng nhìn những thứ kia đòi nợ người, cau mày, cảm thấy rất là đau đầu.
Nàng làm sao cũng không nghĩ đến, Lục Minh sẽ gây ra phiền toái lớn như vậy. Nàng rất tức giận.
Nhưng tức giận không giải quyết được vấn đề.
Chỉ có thể chờ đợi giải quyết xong phía sau, sẽ tìm Lục Minh tính sổ.
Lục Hồng Loan đã tới nơi đây nhiều lần, nàng vẫn muốn tận một phần lực, trợ giúp Lục Minh và gia đình.
Nàng đem toàn bộ tiền trong tay cho người Lục gia, có thể cái kia đối với mấy chục triệu nợ bên ngoài mà nói, vẫn là như muối bỏ biển...
Càng nghĩ, liền muốn đem nhà ở trong tay Lục Minh bán đi.
Có thể bán được bao nhiêu tính bấy nhiêu, cũng có thể hóa giải một chút áp lực của Lục Minh và gia đình.
Nhưng mà, sự tình cũng không có đơn giản như nàng nghĩ.
Sự tình của Lục Minh, đã truyền đi sôi trào.
Tự nhiên có người đem sự tình Lục Minh mua phòng ốc tra xét ra.
Rất nhiều người cũng không muốn lội vào vũng nước đục này, sợ hãi bị cuốn vào trận tranh cãi này.
Tuy là cũng có người đối với phòng ốc cảm thấy hứng thú, nhưng giá cả lại không thể đồng ý. Những người đó nhân cơ hội ép giá, chào giá quá thấp, thật muốn bán sẽ lỗ lớn.
Chứng kiến Lục Hồng Loan đến, những người đòi nợ kia phảng phất như thấy được mục tiêu mới.
Dồn dập xúm lại, lắm mồm lắm miệng tìm nàng đòi tiền.
"Lục hiệu trưởng, ngài có thể giúp bọn họ trả tiền, chúng ta cũng là thực sự không có biện pháp, trong nhà cũng đang chờ dùng tiền đâu..."
"Đúng vậy, Lục hiệu trưởng, người xem xem, này cũng kéo đã bao lâu, bọn họ vẫn không trả tiền, chúng ta cũng thật khó khăn a."
"Lục tiểu thư, tiền này nếu như không đòi lại được, cuộc sống của chúng ta liền loạn cả lên."
"Chúng ta cũng không muốn làm khó bọn họ, có thể tự chúng ta cũng phải sống sót a, ngài hãy giúp đỡ, khuyên hắn một chút nhóm nhanh chóng trả tiền."
Lục Hồng Loan nhìn lấy những người này, đôi mi thanh tú nhăn lại, trong mắt lộ ra một cỗ uy nghiêm.
"Tất cả yên lặng cho ta! Ta hôm nay tới không phải thay bọn họ trả tiền, các ngươi cứ cả ngày náo tới náo đi có thể giải quyết vấn đề gì?"
"Thời điểm này, không bằng phải nghĩ thế nào hòa bình giải quyết..."
"Lục tiểu thư, vậy ngài nói phải làm sao bây giờ? Bọn họ thiếu chúng ta nhiều tiền như vậy, cũng không thể vẫn không trả a."
Lục Hồng Loan ánh mắt sắc bén đảo qua đám người.
"Ta sẽ nghĩ biện pháp để cho bọn họ mau sớm giải quyết vấn đề nợ nần, nhưng không phải đi qua cái này dạng bức bách phương thức của các ngươi."
"Tất cả giải tán đi, tiếp tục như vậy nữa, chẳng tốt cho ai cả..."
Đám người bị khí thế của nàng kinh sợ, chậm rãi dừng lại.
Lục Hồng Loan lúc này mới xoay người đi hướng trước cửa Lục gia, nhẹ nhàng gõ cửa.
Lục phụ xuyên thấu qua mắt mèo thấy rõ ràng là Lục Hồng Loan, mới cẩn thận mở cửa ra, thả nàng đi vào.
Đi vào gian phòng. Phòng này không lớn, thậm chí có chút nhỏ hẹp, so với nơi ở rộng rãi sang trọng trước kia của Lục gia thì không cách nào so sánh được.
Lục mẫu thần sắc tiều tụy, ngồi ở trên ghế salon cũ nát, càng lộ vẻ già nua.
Lục Minh ở một bên đờ ra, sắc mặt không ngừng biến hóa, khi thì thống khổ, khi thì áy náy, khi thì hối hận...
Nhìn lấy Lục Minh và gia đình bộ dáng thê thảm, trong lòng Lục Hồng Loan cảm giác khó chịu, khẽ thở dài một cái.
Thấy được nàng xuất hiện, Lục mẫu mắt sáng rực lên, vội vàng hỏi: "Hồng Loan a, những phòng ốc kia đã bán rồi sao?"
Bọn họ hiện tại thực sự là như đi trên băng mỏng.
Nếu như bán phòng ở, còn có thể hơi chút hóa giải một chút khốn cảnh.
Lục Hồng Loan lắc đầu, nói rằng: "Chị dâu, sự tình không có dễ dàng như vậy."
"Lục Minh sự tình hiện tại rất nhiều người đều biết, có người tra được hắn mua phòng ở."
"Rất nhiều người cũng không muốn lội vào vũng nước đục lần này, không muốn mua, cho dù có người muốn mua, giá cả cũng đè rất thấp, không thể đồng ý..."
Lục phụ, Lục mẫu ánh mắt buồn bã xuống.
Lục mẫu thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cũng không có một chút biện pháp nào rồi sao?"
Lục Hồng Loan trầm mặc khoảng khắc: "Ca, chị dâu, các ngươi đừng quá sốt ruột, ta sẽ lại nghĩ một chút biện pháp."
"Thế nhưng Lục Minh cũng không thể vẫn cứ tinh thần sa sút như vậy, hắn phải tỉnh lại, cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề..."
Lục Minh chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt.
Hắn nghẹn ngào nói: "Cô cô, ta biết sai, ta thật sự rất hối hận."
"Nếu như không phải ta khư khư cố chấp, nhà của chúng ta cũng sẽ không biến thành thế này."
Lục Hồng Loan nhìn Lục Minh, ngữ khí nghiêm túc: "Bây giờ hối hận cũng vô ích, ngươi muốn hấp thụ giáo huấn, về sau công tác không thể lại vọng động như vậy."
"Chúng ta bây giờ muốn cùng nhau nghĩ biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn này."
Không khí trong phòng trầm trọng mà kiềm nén.
Đinh linh linh... Đinh linh linh... Đinh linh linh...
Một trận chuông điện thoại vang lên, phá vỡ bầu không khí khẩn trương.
Là điện thoại di động của Lục Hồng Loan reo.
Nhìn số điện thoại gọi đến, là một số xa lạ.
Nàng trong lòng hơi động, chẳng lẽ là tới cố vấn mua phòng ốc?
Ấn nút nghe.
"Lục hiệu trưởng, lâu ngày không gặp có khỏe không, muốn nói chuyện với ngươi còn thật không dễ dàng..."
Đối diện truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Lục Hồng Loan nghe ra đối phương là Phương Hiểu.
Gia hỏa này gọi điện thoại cho nàng làm cái gì?
Chẳng lẽ là tà tâm bất tử, còn muốn đối với nàng động thủ?
Nhưng Hứa Hạo không phải đã cảnh cáo hắn sao?
Phương Hiểu ở đâu ra lá gan...
Bạn cần đăng nhập để bình luận