Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 165:: Thỉnh giáo nữ nhi lão sư ngoại ngữ,

Chương 165: Thỉnh giáo ngoại ngữ với cô giáo của con gái.
Rời khỏi nhà họ Dư, Hứa Hạo lên xe của vệ sĩ riêng Bạch Linh, đi đến công ty trước.
Khi đi ngang qua Đại học Ma Đô, Hứa Hạo bảo Bạch Linh dừng xe.
Đã một thời gian không gặp cô giáo mỹ nữ.
Bảo Bạch Linh hỏi vệ sĩ bên cạnh Vương Tuyết Oánh về hướng đi của cô.
Biết được cô đang ở văn phòng trường học, Hứa Hạo bảo Bạch Linh lái xe vào trường.
Phải nói Hứa Hạo muốn người phụ nữ nào mang thai.
Cô giáo xinh đẹp này phải xếp ở hàng đầu.
Mặc dù ở cùng hắn lâu như vậy, vẫn là mẫn cảm x·ấ·u hổ.
Đặc biệt cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí.
Hứa Hạo cũng t·h·í·c·h cùng cô ở văn phòng, hoặc là dẫn cô đi chui vào rừng cây nhỏ.
Cảm giác rất có ý tứ.
Không lo lắng bọn họ ở cùng nhau bị người khác p·h·át hiện sao?
Hứa Hạo đang suy nghĩ, nếu như cô mang thai, giá trị tâm tình có thể xoát ra bao nhiêu đây...
Còn có quan hệ của bọn họ.
Bị cặp song sinh nữ nhi biết, cũng sẽ phi thường thú vị.
Nếu để Vương Tuyết Oánh biết Hứa Hạo có nhiều ý tưởng nguy hiểm như vậy.
Nhất định sẽ tr·ố·n ở trong nhà không ra.
Trong phòng làm việc -- chỉ có Vương Tuyết Oánh một mình.
Một nữ giáo viên khác đã tan học rời đi.
Kỳ thực Vương Tuyết Oánh phía sau cũng không có giờ học.
Nhưng cô đặc biệt có trách nhiệm.
Tan học xong, sẽ chuẩn bị cho mấy tiết học sau.
"Cộc cộc".
Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.
"Vào đi."
Vương Tuyết Oánh dường như bận rộn nhiều việc, cũng không ngẩng đầu lên đáp lại một tiếng.
"Cạch --" cửa phòng mở ra, sau đó thuần thục đóng lại.
Tùy ý tự nhiên như vậy, cô còn tưởng rằng là nữ giáo viên.
Có đồ vật bỏ quên đã trở lại.
Vương Tuyết Oánh cũng không có đi quản, chuyên tâm viết nội dung.
Có thể không lâu sau, một bóng đen che khuất tầm mắt của cô, Vương Tuyết Oánh nghi hoặc ngẩng đầu.
Thân ảnh Hứa Hạo đ·ậ·p vào mi mắt.
"Hứa đổng, sao anh lại tới đây?"
Vương Tuyết Oánh kinh ngạc nói.
"Sao? Không chào đón ta à?"
Hứa Hạo khơi cằm tinh xảo không tỳ vết của cô.
"Ta còn rất nhiều ngoại ngữ không biết, muốn thỉnh giáo Vương lão sư đây."
"Hứa tổng không cần, nơi này là phòng làm việc..."
"Phòng làm việc mới có bầu không khí học tập."
Ưu nhã đoan trang mỹ nữ lão sư, không để ý hình tượng ngồi ở tr·ê·n bàn làm việc.
Cửa phòng "Cạch" một tiếng mở ra.
Nhất thời sáu mắt đối nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hạ Thanh Ca k·h·iếp sợ nhìn một màn trước mắt.
Một lát sau lộ ra một nụ cười.
Cô và Hứa Hạo cũng rất thân quen.
Đối với đức hạnh của Hứa Hạo, cô rất rõ ràng.
Vương lão sư xinh đẹp như vậy, bị thu phục rất bình thường.
Từng chữ một dạy Hứa Hạo ngoại ngữ.
Đột nhiên.
Hạ Thanh Ca rất nhanh chấp nhận sự thật.
Vương Tuyết Oánh lại không thể nào tiếp thu được, suýt chút nữa ngất đi.
27 Cô làm sao quên mất tên tra nam này...
Hôm nay cô học sinh ưu tú nhất trước đây của cô, hẹn với cô buổi chiều muốn đến thăm.
Bị học sinh chứng kiến bộ dạng x·ấ·u hổ của mình.
Vương Tuyết Oánh lòng muốn c·hết đều có.
Với sự cẩn t·h·ậ·n của Hứa Hạo.
Đương nhiên sẽ không để xảy ra tình huống có người quấy rầy khi đang làm việc.
Bạch Linh và vệ sĩ của Vương Tuyết Oánh, đều ở bên ngoài canh chừng.
Chỉ là các cô biết thân ph·ậ·n của Hạ Thanh Ca.
Nói không chừng là Hứa Hạo gọi tới, gấp đôi vui sướng.
Cũng không có ngăn cản.
Không nói đến Hứa Hạo tin tưởng những thủ hạ t·ử sĩ này.
Với cảm giác n·hạy c·ảm Hóa Kình hậu kỳ của hắn, cũng nh·ậ·n thấy được bên ngoài phòng làm việc có người đi tới.
Là một cô gái có tiếng bước chân mềm mại.
Hứa Hạo sẽ không can thiệp.
Chuyên tâm làm chuyện của mình.
Thấy là Hạ Thanh Ca, hắn cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
n·g·ư·ợ·c lại nảy sinh một ý kiến, nói với Vương Tuyết Oánh.
"Vương lão sư, chuyện đến nước này, không muốn chuyện giữa chúng ta bị lộ ra ngoài, chỉ có thể dụ dỗ cô ấy..."
Vương Tuyết Oánh lúc này tâm loạn như ma, không biết phải làm sao.
Khẩn trương, x·ấ·u hổ, sợ hãi... Đủ loại tâm tình đan xen.
Nghe được lời nói của Hứa Hạo, cô nhất thời không phản ứng kịp.
Sau đó, cô nhìn thấy Hứa Hạo từng bước đi về phía Hạ Thanh Ca.
p·h·át hiện Hứa Hạo muốn làm gì, Hạ Thanh Ca đảo mắt, tỏ ra vẻ sợ hãi.
Từng bước lùi về phía sau.
"Anh... Anh muốn làm gì? Đừng qua đây."
"Cô bé đừng trách ta, muốn trách... thì trách cô biết quá nhiều."
Hứa Hạo bản sắc diễn xuất.
Đem một kẻ p·h·ản diện tà ác thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
« Keng... Vương Tuyết Oánh x·ấ·u hổ không chịu n·ổi, giá trị tâm tình + 888... » « Keng... Hạ Thanh Ca ác thú liên tục xuất hiện, giá trị tâm tình + 666... » "Vương lão sư, cô đừng giận nha, là lỗi của em, không nên phối hợp với chú Hứa diễn kịch với cô."
Hạ Thanh Ca kéo cánh tay mỹ nữ lão sư làm nũng.
Vương Tuyết Oánh quay mặt đi, không để ý cô.
Thua t·h·iệt cô vừa rồi vì cứu người học sinh này, đã đồng ý với Hứa Hạo các loại điều kiện vô sỉ.
Không nghĩ tới hai người sớm đã ở cùng nhau.
Ở đây diễn kịch với cô.
Vương Tuyết Oánh rất tức giận.
Hai người này thật x·ấ·u.
Làm h·ạ·i cô cho rằng Hứa Hạo vì không muốn quan hệ của hai người bị lộ ra ngoài, muốn đem cô học sinh tốt nhất trước đây của cô làm sao đó rồi.
Lo lắng không thôi.
Thật sao, hai người không chỉ ở cùng một chỗ.
Thời gian còn dài hơn cô.
Trong bụng đều đã mang thai bảo bảo.
Chính mình vì người học sinh này hi sinh rất nhiều, ai biết sau này, cô lại liên hợp Hứa Hạo cùng nhau khi phụ mình.
Mặc dù dưới Lôi Điện Giáo dục của Hứa Hạo, đã chấp nhận quan hệ của hai người.
Nhưng Vương Tuyết Oánh vẫn là rầu rĩ không vui.
"Em vừa rồi có phải cố ý xông vào phòng làm việc? Vì cười nhạo ta..."
Vương Tuyết Oánh nghi ngờ quan s·á·t Hạ Thanh Ca.
"Tuyệt đối không có."
Hạ Thanh Ca giơ tay lên.
"Em không phải hẹn trước với Vương lão sư rồi sao? Ai biết vừa vào, liền thấy cảnh tượng kình bạo như vậy."
"Đừng... Đừng nói nữa..."
Vương Tuyết Oánh bây giờ nghĩ lại còn thấy hết hồn, vội vàng dừng lại.
Lập tức cau mày.
"Em vào cửa không biết gõ cửa sao?"
Hạ Thanh Ca giang tay ra.
"Trách em sao?"
"Được rồi Tuyết Oánh, là chúng ta không tốt, không nên cấu kết l·ừ·a cô."
"Thế này đi, ta mời các cô ăn cơm."
Thấy Vương Tuyết Oánh vẫn còn giận Hạ Thanh Ca, Hứa Hạo đứng ra hòa giải.
"Được a, Vương lão sư, hôm nay chúng ta nhất định phải c·h·ặ·t đẹp chú Hứa một trận."
Vương Tuyết Oánh liếc một cái tràn ngập cám dỗ.
Còn muốn làm t·h·ị·t Hứa Hạo?
Cô thực sự nói ra được à.
Nhân gia giá trị con người ngàn tỷ, cô làm sao làm t·h·ị·t, đều không làm t·h·ị·t nổi được rồi?
Hứa Hạo lên tiếng, Vương Tuyết Oánh thu hồi chút bất mãn, thu dọn đồ đạc.
Cùng nhau đi ra khỏi phòng làm việc, ngồi lên xe của Hứa Hạo...
La Ngôn đi ở tr·ê·n đường.
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn theo sát phía sau thường phục.
Nghĩ cách làm sao bỏ rơi cái đuôi này.
Hôm nay hắn bị Hứa Hạo chọc giận quá.
Dĩ nhiên cùng cô cảnh hoa kia liên hợp l·ừ·a d·ố·i dì nhỏ.
Làm cho dì nhỏ cảnh giác với mình, không thể t·h·a· ·t·h·ứ.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Hắn nhất định phải tìm được Hứa Hạo, làm kết thúc.
Hả?
La Ngôn ánh mắt lẫm l·i·ệ·t.
Chỉ thấy một chiếc xe quen thuộc lái qua bên cạnh.
Đây không phải là xe của Hứa Hạo sao?
Đâm ngay họng súng tới.
Đang định bỏ rơi cái đuôi đi tìm ngươi.
La Ngôn đi nhanh mấy bước, lẫn vào đám người, biến m·ấ·t không thấy.
Một viên cảnh sát thường phục xông vào đám người.
Nhìn xung quanh, không thấy La Ngôn, không khỏi nghi hoặc.
Vừa mới nhìn thấy còn ở đây.
Làm sao sau một khắc đã không thấy tăm hơi?
La Ngôn lúc này ở đâu?
Đang đi theo xe của Hứa Hạo, đi tới một nhà hàng riêng tư.
Xe dừng ở cửa.
La Ngôn dự định ở trong bóng tối quan s·á·t.
Thừa dịp xung quanh không có người, lại ra tay với Hứa Hạo.
Nhưng mà làm hắn sững s·ờ một màn xuất hiện.
Chỉ thấy tài xế bảo tiêu của Hứa Hạo xuống xe, mở cửa xe cho Hứa Hạo.
Sau khi Hứa Hạo xuống xe.
Tiếp theo bước xuống là một đại mỹ nữ khí chất ưu nhã tri thức.
Còn chưa kết thúc, lại bước xuống một tiểu mỹ nữ hoạt bát khéo léo.
Khí chất, dung mạo, vóc dáng của hai cô, lại đều không thua dì nhỏ và Nhan Vũ Mị.
La Ngôn tròng mắt suýt chút nữa trừng ra ngoài.
Hứa Hạo không chỉ có gian díu với cô cảnh hoa mỹ nữ kia.
Một lớn một nhỏ hai mỹ nữ này, lại cũng là phụ nữ của Hứa Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận