Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 393:: Trước người Ngũ Trảo dấu vết! Cùng chúng nữ nhi trò chơi! Hương diễm

Chương 393: Vết cào năm móng trước người! Chơi đùa cùng các con gái! Cảnh tượng kiều diễm
Lúc này Hứa Thanh Tuyền, giống như hoa sen mới nở. Tóc còn ướt dán lên mặt, tăng thêm vài phần sở sở động lòng người. Váy áo mát lạnh ôm sát vào người, phô bày vóc dáng lồi lõm của nàng.
Hứa Hạo "cứu" nàng lên bờ xong, buông thắt lưng nàng ra, thân thiết hỏi: "Thanh Tuyền, ngươi không sao chứ?"
Hứa Thanh Tuyền còn có chút mơ màng. Nghe được câu hỏi xong mới hoàn hồn, hoảng hốt trả lời: "Không... Không có việc gì..."
Không ngờ lại là Hứa Hạo cứu nàng. Hồi tưởng lại cảm giác đau đớn khi bị bắt ở trong nước, nàng mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Trong lòng xấu hổ không chịu nổi, quá lúng túng.
«Keng... Hứa Thanh Tuyền tâm hoảng ý loạn, tâm tình giá trị + 852 »
Các tỷ muội lúc này cũng phản ứng lại, xông tới hỏi han ân cần.
"Nhị tỷ, tỷ không sao chứ? Hù c·hết chúng ta!" Hứa Thi Tình thần sắc lo lắng, trong mắt tràn đầy lo lắng.
"Đúng vậy, nhị tỷ, tỷ có bị thương không?" Hứa Họa Ý cấp thiết hỏi, nhìn từ trên xuống dưới Hứa Thanh Tuyền, kiểm tra xem có bị thương không.
"Nhị tỷ, tỷ làm chúng ta sợ hãi." Hứa Hồng Trang kéo tay Hứa Thanh Tuyền.
Hứa Thanh Tuyền đỏ mặt, thấp giọng nói: "Ta không sao, làm cho mọi người lo lắng."
Hứa Tình Tuyết hiếu kỳ nhìn quanh mặt hồ: "Nhị tỷ, tỷ câu được con cá lớn bao nhiêu, lại trực tiếp kéo tỷ xuống, cần câu đâu rồi?"
Hứa Thanh Tuyền nghe vậy cũng bất đắc dĩ. Bị cá kéo xuống nước cũng là hiếm có.
Hứa Hạo hơi nhíu mày, lạnh giọng nói: "Dám đả thương Thanh Tuyền, ta bắt nó lên."
Sau đó, hắn tâm niệm vừa động. Các nàng liền thấy cần câu từ trong nước ở đằng xa, phá vỡ mặt hồ, bay đến trong tay Hứa Hạo.
Hứa Hạo nhẹ nhàng kéo. Một con cá lớn vẽ ra một đường parabol, rơi xuống bên cạnh.
Định thần nhìn lại. Khá lắm "513", xác thực rất lớn, phải nặng năm sáu chục cân.
Hứa Hạo thao tác một tay này, lại lần nữa làm cho các con gái một trận thán phục, trong mắt tia sáng kỳ dị lấp lánh.
"Ba ba thật lợi hại!" Hứa Thi Tình, Hứa Họa Ý mấy tỷ muội con mắt sáng lấp lánh, khắp khuôn mặt là vẻ sùng bái.
Hứa Thanh Tuyền trong lòng ấm áp, cho rằng Hứa Hạo là đang báo thù cho nàng, khiến nàng trong lòng cảm động.
Hứa Hạo phất tay: "Buổi trưa chúng ta ăn cá nướng."
"Tốt!" Các nàng hoan hô.
Hứa Họa Ý giơ quả đấm: "Không sai, chúng ta nên vì nhị tỷ báo thù."
Các tỷ muội bắt đầu xử lý con cá lớn.
Hứa Hạo và Hứa Thanh Tuyền quần áo bị ướt, phải về thay quần áo.
Hứa Thanh Tuyền sau khi trở về phòng, trực tiếp đi vào phòng tắm, cởi quần áo ra. Nàng nhìn mình trong gương, một dấu bàn tay thập phần rõ ràng. Đó là Hứa Hạo lúc cứu nàng ở trong nước lưu lại, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khác thường. Tâm tư phiêu trở lại khoảnh khắc được cứu trong nước, trên mặt nổi lên một vệt đỏ ửng.
Lần tắm này hơi lâu, trong đầu không ngừng hiện ra thân ảnh Hứa Hạo.
Vào buổi trưa --
Ánh nắng càng thêm chói chang.
Ngoài con cá lớn Hứa Thanh Tuyền câu được, Hứa Hạo không biết từ đâu lấy được một con dê, chuẩn bị làm một con dê nướng nguyên con. Hắn thuần thục phối hợp gia vị, đem các loại đồ gia vị, bôi đều lên thân dê.
Chỉ chốc lát sau... dê nướng nguyên con liền tản mát ra mùi thơm mê người.
Cả nhà ngồi quanh ở bên bàn ăn, nước miếng đều chảy ra.
Hứa Hồng Trang không kịp chờ đợi cầm lấy một khối thịt dê cắn một cái, lập tức hai mắt tỏa sáng: "Oa, ba ba, ngon quá!"
Hứa Tình Tuyết cũng gật đầu tán thưởng: "Đơn giản là mỹ vị nhân gian, tay nghề ba ba quá tuyệt vời."
Các tỷ muội còn lại cũng dồn dập khen ngợi tay nghề Hứa Hạo.
Thấy các con gái ăn được vui vẻ, Hứa Hạo cũng cảm thấy vui mừng: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Hứa Thi Tình chứng kiến một màn ấm áp này, trong lòng rất là ấm áp. Nàng gắp một miếng thịt cá, khẽ cắn nhẹ, vị ngon lan tỏa trong miệng.
Hứa Thi Tình cười nói: "Con cá này cũng rất ngon."
Giữa lúc cả nhà đang hưởng thụ mỹ vị, một cỗ khí tức không tầm thường lặng yên tới gần. Có lẽ là bởi vì mùi thịt nướng quá mức mê người, một con hổ trắng xuất hiện ở cách đó không xa, trên người tỏa ra khí tức hung mãnh của Bách Thú Chi Vương.
Hứa Phi Yên phát hiện đầu tiên con hổ trắng này. Nàng cả kinh trợn to hai mắt: "A..."
Hứa Phi Yên hạ giọng kinh hô: "Các ngươi xem, đó là cái gì?"
Theo ánh mắt nàng nhìn, các tỷ muội hoa dung thất sắc.
"Sao lại có hổ?" Hứa Thi Tình che miệng, rất sợ phát ra âm thanh, đưa tới hổ công kích.
"Quá dọa người..." Hứa Hồng Trang sắc mặt hơi trắng bệch.
Hứa Họa Ý sợ đến mức trốn sau lưng Hứa Hạo, giọng nói run rẩy: "Ba ba, có hổ."
Hứa Phi Yên hít sâu một hơi, trấn định lại nói: "Mọi người đừng sợ, ta và ba ba không sợ nó."
Đây chính là sự tự tin của cường giả Hóa Kình. Đừng nói một con hổ, coi như voi tới cũng không sợ.
Các nàng đều không khỏi nhìn về phía Hứa Hạo.
Hứa Hạo gật đầu: "Mọi người không cần sợ."
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nỗi sợ hãi trong lòng vẫn còn.
"Con hổ này sao lại xuất hiện ở đây?" Hứa Tình Tuyết nghi hoặc hỏi.
"Nhất định là thịt của ba ba quá thơm, nó ngửi thấy mùi thơm tới." Hứa Họa Ý suy đoán nói.
Bị hổ nhìn chằm chằm như thế cũng không phải chuyện tốt.
Hứa Phi Yên liền muốn đi đánh đuổi nó.
Hứa Hạo ngăn cản nàng.
Đám người đều không hiểu mà nhìn Hứa Hạo.
"Ba ba, sao không để ta đi đánh đuổi nó?" Hứa Phi Yên không hiểu hỏi.
Hứa Hạo cười, ánh mắt nhìn thẳng hổ trắng, mở miệng nói: "Không cần đuổi, ta có biện pháp tốt hơn."
Các nàng nhìn nhau, không biết trong hồ lô của Hứa Hạo muốn làm cái gì.
Chỉ thấy Hứa Hạo ngưng mắt nhìn hổ trắng, phát động thôi miên và ngự thú năng lực.
Cũng không lâu lắm, sự cảnh giác trong mắt hổ trắng liền biến mất.
Hứa Hạo vẫy tay với nó. Hổ trắng lại chậm rãi đi tới.
Các nàng đều có chút sợ hãi, dồn dập lùi về phía sau.
"Ba ba, nó tới rồi, mau tránh ra, nguy hiểm quá." Hứa Thi Tình lo lắng nói.
"Đúng vậy, hổ rất hung dữ, vạn nhất nó đột nhiên công kích thì làm sao bây giờ?" Hứa Họa Ý nắm chặt góc áo Hứa Hạo.
Hứa Hạo trấn an các nàng nói: "Yên tâm, nó sẽ không công kích chúng ta."
Các nàng nửa tin nửa ngờ, khẩn trương nhìn chằm chằm hổ trắng.
Chỉ thấy hổ trắng đi tới trước mặt Hứa Hạo, còn ngoắc đuôi, dáng vẻ rất nhu thuận.
Các nàng sợ ngây người, không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
"Cái này... Đây là làm sao làm được?" Hứa Hồng Trang trợn to hai mắt.
Hổ không phải đều rất hung dữ sao? Hơn nữa con này nhìn qua chính là hổ hoang dã, lại bị Hứa Hạo tuần phục.
"Ba ba, người lợi hại quá." Hứa Họa Ý từ trong thâm tâm than thở, "lại có thể khiến hổ trở nên ôn thuận như thế."
"Đây chính là kỳ tích." Hứa Tình Tuyết cũng cảm thán nói, "Ba ba, rốt cuộc người làm thế nào vậy?"
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai, Hứa Hạo liền bắt đầu nói dối: "Đây là một loại năng lực đặc thù, có thể giao lưu với động vật, khiến chúng buông lỏng cảnh giác."
Các nàng nghe vậy chấn động không thôi.
Giao lưu với động vật, thật không thể tưởng tượng nổi.
Giờ khắc này, các nàng đối với Hứa Hạo càng thêm kính phục.
Hứa Hạo gỡ xuống một miếng thịt dê, nhẹ nhàng ném đi, rơi xuống trước mặt hổ trắng.
Đôi mắt màu hổ phách của hổ trắng trong nháy mắt sáng lên, lập tức tiến lên trước, đầu tiên là ngửi một cái, tiếp đó liền mở rộng miệng, lộ ra hàm răng sắc bén, sau đó nhai ngon lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận