Trước Giờ Xuyên Thành Phản Phái, Bức Nhân Vật Chính Mụ Mụ Sinh Hài Tử

Chương 140:: Hứa Phi Yên cảm thấy thẹn thỉnh giáo! Nữ nhi công lược cơ hội! Yêu thương nhung nhớ

**Chương 140: Hứa Phi Yên cảm thấy thẹn thỉnh giáo! Cơ hội c·ô·ng lược con gái! Yêu thương nhung nhớ**
« Keng... Lý Tiêu tâm tính bùng nổ, giá trị tâm tình + 100... » « Keng... Lý Vân Thư tim đ·ậ·p rộn ràng, giá trị tâm tình + 888... »
Sáng sớm hôm sau -- trời mới vừa tờ mờ sáng.
Lý Vân Thư lặng lẽ mở cửa phòng ra một khe hở.
Thăm dò nhìn một chút.
Thấy phụ mẫu vẫn chưa tỉnh lại.
Thận trọng đi ra ngoài, chậm rãi khép cửa lại.
Tối hôm qua cùng Hứa Hạo đến nửa đêm mới ngủ.
Nàng muốn đi ngủ bù.
Đi ngang qua hành lang, nhìn thấy một bóng lưng đứng ở đó.
Lý Vân Thư giật nảy mình.
Trời còn chưa sáng hẳn.
Trong phòng ánh sáng mờ ảo.
Đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh như vậy, cứ như thấy quỷ.
Lý Tiêu quay đầu, vẻ mặt đau lòng nhìn tỷ tỷ.
"Tỷ... Sao tỷ lại tự cam Đọa Lạc? Còn cùng Hứa Hạo dây dưa không rõ?"
Lý Vân Thư nhất thời biết không phải quỷ, mà là tên p·h·ế vật đệ đệ của nàng.
Nghe được Lý Tiêu nói vậy, nàng nhíu mày.
"Ngươi nói rõ ràng xem, cái gì gọi là tự cam Đọa Lạc? Hứa thúc thúc người rất tốt..."
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
Lý Tiêu k·í·c·h động hỏi ngược lại.
Đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Vì không muốn phụ mẫu nghe thấy, hắn cố ý hạ thấp giọng, nghe hơi khàn khàn.
Nếu để phụ mẫu biết, tỷ tỷ cùng một lão già 50 tuổi ở cùng nhau.
Buổi tối còn lẻn vào phòng ngủ của người ta.
Tuyệt đối sẽ tức đến phát bệnh mất.
"Hứa Hạo ở bên ngoài có bao nhiêu t·h·iếu nữ, l·ừ·a d·ố·i t·h·iếu nữ ngây thơ, uy h·iếp b·ứ·c bách, vô sỉ kê đơn... Ta không nói."
"Hứa Hạo có gia đình, có lão bà, có con gái..."
"Hơn nữa tuổi của hắn đã lớn như vậy, các ngươi ở bên nhau căn bản sẽ không có kết quả, không phải tự cam Đọa Lạc thì là gì?"
Lý Tiêu biết tỷ tỷ... Không phải... Phải nói là người một nhà đều bị Hứa Hạo tẩy não.
Từng người đều cảm động đến rơi nước mắt vì Hứa Hạo.
Nói hắn nói bậy, người nhà cũng sẽ không tin.
Vì vậy Lý Tiêu lấy chuyện gia đình của Hứa Hạo ra nói.
Tình chân ý thiết, tận tình khuyên bảo.
Hy vọng tỷ tỷ có thể nh·ậ·n rõ hiện thực, tránh xa Hứa Hạo.
Lý Vân Thư nghe vậy trầm mặc.
Đối với những lời tên p·h·ế vật đệ đệ này nói, có lẽ là ở bên ngoài có rất nhiều chuyện của nữ nhân.
Nàng căn bản không tin.
Chửi bới Hứa Hạo, Lý Tiêu làm còn thiếu sao?
Không nói lời nào, là nàng cũng luôn day dứt vì chuyện gia đình của Hứa thúc thúc...
Hiện tại áp lực đặt lên người mình.
Bảo nàng tránh xa Hứa thúc thúc.
Trước đây nàng cũng khuyên khuê m·ậ·t Hạ Thanh Ca như vậy.
Lý Vân Thư tự vấn lương tâm, nàng làm không được.
Mỗi lần ở cùng Hứa thúc thúc, nàng đều rất vui vẻ, vô cùng an tâm.
Đường đi thông tới trái tim phụ nữ là gì đó... Quả thật có lý.
Từ hôm đó ở t·ửu đ·i·ế·m, ngoài ý muốn ở cùng nhau. Trong lòng càng khắc sâu bóng hình Hứa Hạo.
Lý Vân Thư chưa từng yêu đương.
Nhưng nàng cảm thấy -- nếu để nàng nói tư vị của tình yêu là gì.
Thì ở bên Hứa thúc thúc chính là...
Nàng không thể rời xa Hứa Hạo, cũng không muốn rời đi.
Lời của khuê m·ậ·t lại hiện lên trong đầu nàng.
Chỉ cần ở bên người mình yêu t·h·í·c·h, hà tất phải quan tâm ánh mắt, quan điểm của người khác?
Lý Vân Thư giờ phút này vô cùng tán thành.
Nhàn nhạt mở miệng nói.
"Ngươi nói vấn đề tuổi tác, căn bản không phải vấn đề..."
"Ta không để bụng chênh lệch tuổi tác, huống hồ Hứa thúc thúc cũng không lớn, trông chỉ khoảng 30 tuổi, còn trẻ hơn cả ngươi?"
Lời này không hề giả dối.
Lý Tiêu đã ba ngày ba đêm không ngủ.
Sắc mặt tiều tụy, da dẻ lỏng lẻo, hai quầng thâm mắt to tướng.
Nếu không Lý Vân Thư vừa rồi còn tưởng nhìn thấy quỷ?
Lý Tiêu hô hấp trì trệ.
Hắn biết trạng thái hiện tại của mình rất kém.
Càng làm hắn nghi ngờ vẫn là Hứa Hạo.
Rõ ràng là người 50 tuổi, thoạt nhìn lại giống ba mươi tuổi, da dẻ còn đẹp hơn cả hắn.
Thật không biết đã ăn linh đan diệu dược gì.
Theo lý mà nói -- Hứa Hạo hầu như ngày nào cũng tìm nữ nhân, lần nào cũng kéo dài rất lâu.
Mỗi ngày tiêu hao tinh lực.
Sẽ dẫn tới tinh thần uể oải, thân thể suy sụp, già đi nhanh hơn mới đúng.
Hứa Hạo lại không hề có những biểu hiện này.
Vui c·hết không mệt tìm nữ nhân, mỗi lần ước hẹn xong đều tinh thần dồi dào.
Nếu như cho hắn biết, Hứa Hạo có hệ th·ố·n·g.
Có thể thông qua thu thập giá trị tâm tình trở nên mạnh mẽ, thì sẽ không nghi ngờ như vậy...
Đang lúc Lý Tiêu h·ậ·n ông trời bất c·ô·ng, cho Hứa Hạo tên rác rưởi kia một cơ thể tốt như vậy.
Thì nghe tỷ tỷ tiếp tục nói.
"Còn nữa, ngươi nói vấn đề gia đình của Hứa thúc thúc, ta không gả cho Hứa thúc thúc."
"Không tranh giành gì cả, cũng không cần Hứa thúc thúc chịu trách nhiệm, không để bụng danh tiếng, sao lại p·h·á hỏng gia đình Hứa thúc thúc?"
Ánh mắt Lý Vân Thư kiên định.
Dường như đã nh·ậ·n rõ suy nghĩ trong lòng.
Điều này làm Lý Tiêu bối rối.
Há to miệng, đồng t·ử trợn to, đờ đẫn cả người.
Chấn kinh đến bật thốt lên.
"Ngươi... Ngươi định làm tình nhân của Hứa Hạo sao?"
Lý Tiêu ngây dại.
Đây chính là tỷ tỷ của hắn.
Xinh đẹp như vậy, còn được gọi là hoa khôi.
Khí chất dung mạo không hề thua kém nữ chính.
Chính là tỷ tỷ ưu tú như vậy, lại cam nguyện làm tình nhân cho Hứa Hạo...
Rốt cuộc là hắn đ·i·ê·n rồi?
Hay là thế giới này đ·i·ê·n rồi?
Đều không phải.
Vậy chính là tỷ tỷ đ·i·ê·n rồi.
Nếu không phải thấy tỷ tỷ lúc này biểu hiện bình thường, Lý Tiêu còn tưởng rằng bị Hứa Hạo thôi miên.
Tỷ tỷ ưu tú như vậy, đâu phải không ai muốn.
Sao lại một mực si mê một lão già như Hứa Hạo!
Lấy lại tinh thần, Lý Tiêu thở hổn hển.
Tức giận nói.
"Sao ngươi có thể có suy nghĩ như vậy, nếu để ba mẹ biết, họ sẽ ra sao?"
"Cho nên... Nếu trong mắt ngươi còn có ta là tỷ tỷ, thì đừng nói cho ba mẹ..."
Lý Vân Thư bình tĩnh đáp.
Lý Tiêu thổ huyết trong lòng.
Ngươi làm tình nhân cho Hứa Hạo.
Còn bảo ta giữ bí m·ậ·t.
Một bộ dáng nếu nói ra sẽ đoạn tuyệt quan hệ tỷ đệ.
Đây coi là chuyện gì?
"Ta đi ngủ bù..."
Kiên định nội tâm xong, Lý Vân Thư ngáp một cái, đi về phòng ngủ của mình.
Nhìn bóng lưng có phần mệt mỏi của tỷ tỷ.
Lý Tiêu siết chặt hai tay, mặt mày dữ tợn, nghiến răng ken két.
Cuối cùng nhìn về phía phòng kh·á·c·h của Hứa Hạo, nắm tay buông lỏng.
Trong lòng dâng lên cảm giác bất lực sâu sắc.
Không cần tỷ tỷ uy h·iếp đoạn tuyệt quan hệ tỷ đệ, hắn cũng không dám nói chuyện này cho phụ mẫu.
Ai biết lòng dạ đ·ộ·c ác của Hứa Hạo, có thể g·iết phụ mẫu diệt khẩu hay không.
Thật đáng h·ậ·n...
Biết có Hứa Hạo là kh·á·c·h, Lý phụ Lý mẫu dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng.
Tr·ê·n bàn cơm Lý mẫu vẻ mặt lấy lòng hỏi.
"Hứa tổng hôm qua nghỉ ngơi có tốt không? Chắc chắn không bằng ở nhà Hứa tổng..."
Hứa Hạo không khỏi nghĩ đến tối hôm qua.
Lý Vân Thư lén lút chạy vào ôm ấp yêu thương.
Khiến hắn thể x·á·c và tinh thần vô cùng sảng k·h·o·á·i.
Hứa Hạo cười đáp.
"Cảm giác rất tốt, lâu lắm rồi không ngủ ngon như vậy."
Ánh mắt không để lại dấu vết rơi vào người Lý Vân Thư.
Lý Vân Thư đang ăn sáng thì dừng lại một chút.
Nhớ tới chuyện táo bạo tối qua của mình, mặt hơi ửng hồng.
"Vậy thì tốt rồi."
Lý phụ Lý mẫu như trút được gánh nặng.
Bọn họ còn sợ Hứa Hạo không quen.
Càng thêm nhiệt tình.
"Nếu Hứa tổng t·h·í·c·h, có thể đến chơi mỗi ngày, cả nhà chúng ta đều rất hoan nghênh..."
Lý Tiêu ngồi một bên.
Nhìn Hứa Hạo vui vẻ hòa thuận với người nhà.
Bản thân mình n·g·ư·ợ·c lại giống như người ngoài, bị bài trừ ra ngoài.
Trong lòng gào thét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận