Cổ chân nhân

Chương 2923: Ứng Thanh Trùng (2)

Ngẫm lại, vị ma tiên thần bí này là nhân vật cùng thời đại với Nhạc Thổ Tiên Tôn. Nhạc Thổ Tiên Tôn thọ tận mất đi, còn vị ma tiên này vẫn còn sống như cũ. Nếu bàn về tuổi thọ, người này phải hơn mười vạn năm. Ai có thể sống được hơn mười vạn năm chứ? Nguyên Thủy Tiên Tôn tuổi thọ dài nhất cũng chỉ hai vạn năm ngàn tuổi mà thôi. Sống còn lâu hơn tôn giả. Chỉ nội điểm này thôi, vị ma tiên này đã đáng sợ đến cỡ nào. “Các vị không cần đánh giá quá cao ma tiên trong đại trận.” Phương Nguyên mỉm cười: “Bản thân đại trận này, ngoại trừ phong ấn còn có pháp môn duyên thọ, khiến cho vị ma tiên chìm vào giấc ngủ say, tuổi thọ được kéo dài. Vì thế mới sống lâu như thế.” Sắc mặt đám người Miếu Minh Thần lập tức hòa hoãn hơn. “Nhạc Thổ Tiên Tôn lòng dạ từ bi, không chỉ không giết chết người này, sau khi trấn áp, còn đặc biệt quan tâm đến duyên thọ của ông ta?” “Chẳng lẽ Nhạc Thổ Tiên Tôn cũng nắm giữ pháp môn duyên thọ giống như Tiên Đình sao? Dựa theo pháp môn duyên thọ ngủ say của Tiên Đình, đừng nói là mười vạn năm, ngay cả trăm vạn năm cũng được.” “Hài, thủ đoạn của tôn giả, chúng ta sao có thể ước đoán?” Phương Nguyên nhìn Miếu Minh Thần, nói: “Khi ta bố trí phụ trận, cần một vị cổ tiên trấn áp trận nhãn. Khi phụ trận phát động, cổ tiên càng nhiều, trận nhãn càng nhiều, uy năng phụ trận sẽ càng lớn. Theo kế hoạch của ta, ít nhất cần tám vị cổ tiên trấn áp trận nhãn.” Đám người Miếu Minh Thần ngừng cảm thán. Cộng thêm Phương Nguyên, ở đây chẳng qua chỉ có năm vị cổ tiên mà thôi. Phương Nguyên nói như vậy chính là muốn mời người. Điều này hơi vi diệu. Bởi vì cho dù có cộng thêm Tằng Lạc Tử, Thổ Đầu Đà, cũng còn thiếu một người. Những cổ tiên khác, ngoại trừ Thẩm gia, chính là Nhậm Tu Bình và Đồng Họa. Những người này rõ ràng không hợp với Miếu Minh Thần. Thẩm gia thì lấn áp bọn họ, Nhậm Tu Bình là kẻ thù sống còn, còn Đồng Họa thì chính là phản đồ. Nên mời ai đây? Quỷ Thất Gia, Phong Tướng và nữ tiên Hoa Điệp đều cảm thấy khó xử. Miếu Minh Thần lại cười một tiếng, biểu hiện thành khẩn đáp lại: “Sở huynh, trước mắt quan trọng nhất là cơ duyên của chân truyền Nhạc Thổ Tiên Tôn. Cơ duyên khó có được, nhất định phải nắm chặt kỳ ngộ nghìn năm một thuở này. Chúng ta có cừu hận nào mà không thể tạm thời buông xuống? Có nợ gì thì đợi ra ngoài rồi tính. Theo ta thấy, Tằng Lạc Tử, Thổ Đầu Đà có thể mời. Nhậm Tu Bình, Đồng Họa cũng có thể mời. Nếu cổ tiên Thẩm gia cũng có thể đến, như vậy lại càng đảm bảo hơn.” Nói xong, Miếu Minh Thần lại kèm theo một câu: “Đương nhiên, tất cả do Sở huynh làm chủ.” Sắc mặt ba người còn lại đều thay đổi. Có người muốn nói gì đó, nhưng Miếu Minh Thần đã nói như vậy, cuối cùng cũng không thể nói gì. Phương Nguyên mỉm cười. Miếu Minh Thần không hổ danh là Miếu Minh Thần. Phương Nguyên ôn hòa nói: “Miếu huynh hiểu rõ đại nghĩa, lòng dạ rộng lớn, khiến cho ta phải bội phục. Vậy thì làm như vậy đi. Ta sẽ bày một số phụ trận trước, mời bốn người trấn thủ bốn trận nhãn, thôi động phụ trận, không ngừng thẩm thấu vào đại trận dưới đáy biển. Sau đó ta sẽ mời cổ tiên khác gia nhập vào.” Miếu Minh Thần lại nói: “Ta và Tằng Lạc Tử, Thổ Đầu Đà có tình nghĩa cũ. Có thể gọi bọn họ, giúp bọn họ đưa ra quyết định chính xác.” Phương Nguyên gật đầu: “Như vậy thì không còn gì tốt hơn.” Cuối cùng, Phương Nguyên có được mấy con phàm cổ Tín đạo từ chỗ Miếu Minh Thần. Miếu Minh Thần không chỉ để lại thư cho Thổ Đầu Đà, Tằng Lạc Tử, mà ngay cả cừu địch Nhậm Tu Bình, Đồng Họa và Thẩm gia cũng có thư, mời bọn họ trợ giúp Phương Nguyên. Nội dung trong thư, Phương Nguyên cũng đã đọc qua mấy lần, cũng không có gì kỳ lạ. Trong thư, Miếu Minh Thần biểu đạt thành ý hợp tác, tạm thời bỏ qua cừu hận, đồng thời còn lấy lòng Phương Nguyên, khuyên mọi người triển khai hợp tác với hắn. Phương Nguyên không khỏi nhìn Miếu Minh Thần với ánh mắt cao hơn. Trên thực tế, thư của Miếu Minh Thần chỉ là dệt hoa trên gấm. Có gửi thư hay không cũng không có gì thay đổi. Bản thân Phương Nguyên có niềm tin rất lớn có thể thành công mời được nhiều nhân thủ. Cho dù Miếu Minh Thần phản đối, Phương Nguyên cũng sẽ mời các cổ tiên khác. Miếu Minh Thần rõ ràng biết bản thân không phải là không thể thay thế, cũng vì lợi ích của việc hợp tác, liền lựa chọn ủy khúc cầu toàn. Nếu không phải nhân kiệt, ai có thể làm được chứ? Quá trình mời Tằng Lạc Tử và Thổ Đầu Đà vô cùng thuận lợi. Phương Nguyên chỉ nói một câu, bọn họ còn không kịp chờ đợi mà gia nhập ngay, thậm chí còn mang theo sự kích động. Dù sao, Phương Nguyên dìu dắt đám người Miếu Minh Thần gia tăng điểm công đức, ngay cả Thẩm Tòng Thanh cũng phải nằm dưới, chúng tiên đều nhìn thấy. Phương Nguyên lại mời Đồng Họa, Đồng Họa hơi do dự, biểu hiện cần phải cân nhắc một chút. Phương Nguyên lại mời Nhậm Tu Bình. Nhậm Tu Bình không cần suy nghĩ liền đồng ý ngay, tốc độ còn nhanh hơn cả Thổ Đầu Đà và Tằng Lạc Tử. Nhậm Tu Bình còn mang đến cho Phương Nguyên một tin tức ngoài ý muốn, cổ tiên Thẩm gia cũng muốn tham gia vào. Thủ lĩnh cổ tiên Thẩm gia chính là bát chuyển Thẩm Tòng Thanh. Không có sự đồng ý của ông ta, các cổ tiên Thẩm gia khác không có gan đầu nhập vào Phương Nguyên. Thế là, Phương Nguyên rất nhanh chạm mặt Thẩm Tòng Thanh. “Sở Doanh tiên hữu.” Lần này, thái độ của Thẩm Tòng Thanh rất khẩn thiết, đối đãi với Sở Doanh tu vi thất chuyển ngang hàng với bát chuyển. “Sở dĩ ta đến đây là vì nhận được tin của Tiên Đình. Cách đây không lâu, Long Công và Khí Hải Lão Tổ đấu với nhau, tin rằng Sở Doanh tiên hữu cũng nghe thấy. Trong trận này, Thẩm mỗ đã bắt Phương Chính, Tiên Đình vì muốn chuộc y về, đã nói cho Thẩm mỗ biết một tin tức quan trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận