Cổ chân nhân

Chương 2140: Vụ án phát sinh (1)

Một tiên khiếu thất chuyển Thủy đạo, một tiên khiếu thất chuyển Mộc đạo. Thừa dịp tiên khiếu chuyển hóa thành phúc địa, Phương Nguyên tiến vào bên trong. Bên trong phúc địa Vưu Thiền, điều kiện nhận chủ của địa linh chính là muốn giết chết Phương Nguyên. Phương Nguyên khá giảo hoạt, thay đổi dung mạo, ngụy trang thân phận tiến vào bên trong. Sát chiêu tiên đạo Huyết Quang Trấn Linh. Địa linh Vưu Thiền bị Phương Nguyên trấn áp, tiên khiếu Thủy đạo rất nhanh bị Phương Nguyên chiếm đoạt. Bên trong phúc địa Bách Hợp, điều kiện nhận chủ của địa linh có liên quan đến Bách Hợp Cung.
Phương Nguyên không quan tâm mấy chuyện này, một lần nữa dùng Huyết Quang Trấn Linh trấn áp địa linh. Nhưng hắn không đủ tư cách để chiếm đoạt phúc địa Mộc đạo, chỉ có thể tạm thời để lại. Dù sao khi đóng cánh cửa tiên khiếu lại, bên ngoài rất khó phát hiện được phúc địa này, vẫn tương đối an toàn. Quả nhiên như Phương Nguyên đã đoán, bên trong hai tiên khiếu không hề có bất kỳ con cổ trùng nào, thậm chí ngay cả tài nguyên tu hành cũng bị hủy diệt. Vưu Thiền và Tần Bách Hợp vô cùng hận hung thủ giết người Phương Nguyên, không muốn để lại cho hắn bất cứ vật gì. Gió Đại Đồng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện đưa đến. Sau khi làm xong hết thảy, Phương Nguyên chẳng muốn ở lại Đông Hải để chờ, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Lần này hắn giết chết Vưu Thiền và Tần Bách Hợp, cướp lấy hải vực Long Ngư và Bách Hợp. Tin tức này chẳng mấy chốc sẽ lộ ra, dẫn phát sóng to gió lớn trong Đông Hải. Điều này chẳng phải khoa trương. Mặc kệ Vưu Thiền hay Tần Bách Hợp, đều có lực ảnh hưởng rất rộng. Cộng thêm giới cổ tiên thái bình đã lâu. Đại án lần này là hai cường giả thất chuyển mất mạng, tất nhiên sẽ dẫn phát trình độ khủng hoảng nhất định, khiến giới cổ tiên Đông Hải cảm thấy bất an. Còn có rất nhiều cổ tiên, mặc kệ là vì mục đích gì, báo thù cho Vưu Thiền và Tần Bách Hợp cũng được, mở rộng chính nghĩa cũng được, tham lam tài sản của hai người hoặc vì mình mà dựng nên thanh danh cũng được, tóm lại sẽ có rất nhiều cổ tiên điều tra Phương Nguyên. Gió gấp còn không mạnh sao? Phương Nguyên có chiến lực bát chuyển, mặc dù không sợ nhưng cũng chẳng muốn mình bị vây trong phiền phức. Thoáng một cái mấy ngày sau. Một vị cổ tiên bay đến bên trên hải vực Bạch Hạc. Vị cổ tiên này mặc thanh sam, tuổi tác thanh niên, mũi cao mặt rộng, hai mắt sáng có thần. Khí tức thất chuyển tản ra từ người hắn ta. Lai lịch hắn ta không nhỏ, họ Thanh Nhạc tên Chí Thành, cổ tiên thế lực siêu cấp Đông Hải Thanh Nhạc gia, lại còn là huyết mạch ruột thịt của đương kim Thái thượng đại trưởng lão Thanh Nhạc An. “Đây là...”
Nhìn thấy dáng vẻ tiêu điều của hải vực Bạch Hạc, sắc mặt Thanh Nhạc Chí Thành trầm xuống. Hắn ta đã sớm có lòng hâm mộ Tần Bách Hợp. Mặc dù biết Tần Bách Hợp chỉ thích nữ, nhưng hắn ta vẫn chấp nhận. Nhưng hắn ta chấp nhận Tần Bách Hợp, Tần Bách Hợp lại không chấp nhận hắn ta. Nước chảy cố ý, hoa rơi vô tình. Từ đầu đến cuối Thanh Nhạc Chí Thành vẫn luôn bị Tần Bách Hợp từ chối, nhưng hắn ta chưa bao giờ từ bỏ, vẫn kiên trì mười mấy năm qua. Mặc dù Tần Bách Hợp cảm thấy phiền chán hắn ta, nhưng cũng không muốn trở mặt với Thanh Nhạc tộc, đành trả lời qua loa cho mỗi phong thư của Thanh Nhạc Chí Thành. Thanh Nhạc Chí Thành cứ cách một khoảng thời gian sẽ viết một phong thư tình, nhưng Tần Bách Hợp trả lời thường có hai chữ, “đã đọc”, “cũng được”. Nhận được hai chữ “đã đọc” của Tần Bách Hợp, Thanh Nhạc Chí Thành đã cảm thấy vừa lòng thỏa ý. Nếu nhận được hai chữ “cũng được”, hắn ta có thể cười đến mấy ngày sau. Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được mãi.
Cho dù là cổ tiên, cũng có lúc nảy mầm.
Tình yêu sẽ xuất hiện. Nhưng lần gần đây nhất, Thanh Nhạc Chí Thành gửi thư tình nhưng đã lâu rồi vẫn không nhận được hồi âm. Thanh Nhạc Chí Thành cố tình liên lạc nhưng thất bại. Trong lòng hắn ta dâng lên một dự cảm bất thường, nhịn không được liền khởi hành đến hải vực Bạch Hạc.
Đến lúc này, nhìn cảnh tượng tiêu điều của hải vực Bạch Hạc, lập tức khiến Thanh Nhạc Chí Thành phải cau mày.
Hải vực Bạch Hạc trước đây yên tĩnh tường hòa.
Rất nhiều hạc trắng hoặc bay hoặc nghỉ ngơi, sinh cơ bừng bừng, nhưng bây giờ đã bị cổ tiên Ảnh Tông của Phương Nguyên cướp sạch, trở nên một nghèo hai trắng, có thể giăng lưới bắt chim trước cửa nhà.
“Bách Hợp tiên tử, nàng ở đâu?”
Bất an trong lòng Thanh Nhạc Chí Thành càng lúc càng nhiều hơn.
Bịch một tiếng, hắn ta chui thẳng xuống đáy biển. Hắn ta đã đến hải vực Bạch Hạc không ít lần. Mặc dù Tần Bách Hợp không thích hắn ta đến, nhưng Thanh Nhạc Chí Thành luôn tìm được những lý do rất chính đáng.
Lần này tiến vào đáy biển, Thanh Nhạc Chí Thành nhìn thấy cảnh tượng dưới đáy biển đã có sự thay đổi thật lớn. Nhìn khe rãnh cực lớn, còn có rất nhiều hố, đá vụn văng tán loạn, tâm Thanh Nhạc Chí Thành như chìm vào đáy cốc:
“Không ổn rồi. Nhìn tình huống như vậy, hình như nơi này vừa trải qua một vụ cướp.”
Kiểm tra lại lần nữa, gương mặt Thanh Nhạc Chí Thành tràn ngập vẻ phẫn nộ. “Đối phương thật sự là gan chó mà.”
“Dám cướp bóc hải vực của Bách Hợp tiên tử. Thái Sử Thiết, Đản Tinh Thạch ở đây đều bị cướp sạch, có thể thấy được người đến nhất định rất phách lối, càn rỡ.”
“Bách Hợp tiên tử, nàng tuyệt đối đừng xảy ra việc gì.”
Thanh Nhạc Chí Thành nghĩ đến người trong mộng, lập tức sợ hết hồn. Hắn ta tìm kiếm xung quanh, nhưng vẫn không tìm được tiên cổ phòng lục chuyển Bách Hợp Cung.
Thanh Nhạc Chí Thành không cam lòng, sử dụng thủ đoạn điều tra lục lọi xung quanh hải vực lần nữa.
Không có bất kỳ thành quả nào. Tần Bách Hợp giống như biến mất hoàn toàn.
Bách Hợp Cung cũng không thấy bóng dáng, khiến cho Thanh Nhạc Chí Thành cảm thấy kỳ quái.
Không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy nơi này đã từng phát sinh chiến đấu.
Phương Nguyên không giết Tần Bách Hợp, Vưu Thiền ở đây mà là ở hải vực Long Ngư.
Nhưng cho dù Thanh Nhạc Chí Thành tìm đến hải vực Long Ngư cũng sẽ không phát hiện được bất kỳ dấu vết nào.
Phương pháp xóa sạch dấu vết của Phương Nguyên muôn hình muôn vẻ, cũng chẳng phải để chưng cho đẹp. Huống hồ còn có một điểm, cuộc chiến đấu đều diễn ra trong chiến trường sát chiêu Tử Thần Đoạn Mạng.
Thanh Nhạc Chí Thành tìm kiếm xung quanh không được, trong lòng lại càng hoài nghi hơn.
“Bách Hợp tiên tử chính là hảo thủ trong số cổ tiên thất chuyển.
Nếu có người lặng lẽ giết chết nàng ấy, khả năng không lớn. Trừ phi là cổ tiên bát chuyển ra tay...”
“Cổ tiên bát chuyển trước giờ trấn áp một phương, cản tay lẫn nhau, rút dây động rừng, sao có thể giết chết Bách Hợp tiên tử một cách khó hiểu như vậy? Ha ha.”
Nghĩ đến đây, Thanh Nhạc Chí Thành thoáng buông lỏng hơn một chút. Nhưng chợt da mặt của hắn ta lại căng ra:
“Chẳng lẽ Bách Hợp tiên tử cảm thấy chán ghét ta, quyết tâm dời lãnh địa của mình, mang hết tài nguyên rời đi?”
Thanh Nhạc Chí Thành nghĩ lại, cảm thấy khả năng này không lớn. Tài nguyên của hải vực Bạch Hạc không tầm thường. Tần Bách Hợp sao có thể nói bỏ là bỏ. Cho dù nàng tìm được lãnh hải tốt hơn, cũng sẽ không vô duyên vô cớ từ bỏ nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận