Cổ chân nhân

Chương 2446: Ánh trăng sáng

Ngươi là người đệm nhạc, trong tế điển hải thần quan trọng như vậy, ngươi ngay đàn cũng không chuẩn bị sao? Ngươi có cần tùy ý như vậy không? “Chỉ cần đàn cổ tam chuyển là được rồi.
Vị kia có thể cho ta mượn được không?” Phương Nguyên tiếp tục hỏi, lại nhìn về phía đại tộc lão. Đại tộc lão đã sớm biết được bên phía Tạ Hàm Mạt xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, trong lòng của bà cũng có mấy phần suy đoán, vội vàng sai người đưa đàn cổ lên.
Phương Nguyên nhận được đàn cổ, lại nói:
“Việc này lớn quá, xin để ta luyện hóa con cổ trùng này.”
Toàn trường:
“...”
Ngươi có ý gì vậy? Trong những giờ phút sau cùng của tế điển hải thần, ngươi còn muốn luyện cổ? Ngươi có lầm hay không? Cổ sư Nhân tộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Là muốn trêu chọc chúng ta sao? Cảm xúc của đám Giao nhân trở nên không ổn.
Tộc trưởng tộc Hàn Triều vội vàng ra hiệu cho thủ hạ, lập tức có một giọng nói đột ngột vang lên:
“Ngươi đang mượn cớ kéo dài thời gian đấy.”
Quần tình trở nên mãnh liệt.
Phương Nguyên vội vàng rống to:
“Vậy các ngươi nói đi, trong quy định của tế điển hải thần, phải chăng ta không thể luyện cổ? Ta luyện cổ cũng chỉ để hỗ trợ cho bài hát, luyện thành cổ này, chúng ta lập tức bắt đầu.”
Đại tộc lão cũng lên tiếng:
“Đúng là không có văn bản rõ ràng quy định về phương diện này, ta tán thành.
Ngươi tranh thủ thời gian luyện cổ đi rồi bắt đầu, mọi người nghĩ sao?” Các tộc lão khác nhìn nhau, có người muốn lên tiếng, có người duy trì im lặng.
Tộc trưởng tộc Hàn Triều lại hô:
“Tế điển hải thần trọng đại như vậy, ngươi bảo tất cả Giao nhân chúng ta đều chờ ngươi luyện cổ?” Phương Nguyên lập tức phản bác:
“Ta luyện cổ chính là vì tế điển hải thần.
Buổi lễ long trọng như vậy, các ngươi chờ thêm một chút nữa có sao đâu.
Ai không muốn chờ, ai không có kiên nhẫn thì đứng ra, có thể trực tiếp rời sân.”
Lần này không có ai dám phản bác. “Miệng lưỡi bén nhọn thật.
Chờ sau này ngươi rơi vào tay của ta, ta nhất định sẽ đập nát răng cổ sư Nhân tộc người, rút lưỡi ra.”
Tộc trưởng tộc Hàn Triều cười lạnh.
Vỏ sò to lớn lơ lửng trên mặt bển, các võ sĩ Giao nhân cố hết sức giữ vững dưới đáy.
Rất nhiều Giao nhân trồi lên mặt biển, nhưng cũng có Giao nhân ngâm mình trong biển, chỉ thò một cái đầu lên.
Vô số ánh mắt tập trung trên người Phương Nguyên, xem hắn luyện hóa đàn cổ.
Tạ Hàm Mạt ngược lại không ai chú ý đến nàng.
Nàng đứng bên cạnh Phương Nguyên, tâm trạng vô cùng cổ quái.
Nàng đã từng tham gia tế điển hải thần một lần, đồng thời trở thành thánh nữ.
Nàng cũng đã xem qua tế điển hải thần mấy lần nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống trước mắt.
Tốc độ Phương Nguyên luyện đàn cổ thật nhanh.
Bởi vì chủ nhân của đàn cổ chủ động phối hợp.
Có đàn cổ trong tay, Phương Nguyên đứng lên, bước ra sau lưng Tạ Hàm Mạt, tràn đầy tự tin nói:
“Được rồi, bây giờ có thể bắt đầu.”
“Bắt đầu rồi.”
Một đám Giao nhân thở ra một hơi, không khỏi tức giận. “Ta sẽ để các ngươi hát.
Ta muốn nghe xem rốt cuộc các ngươi có thể hát ra cái quái gì?” Tộc trưởng Hàn Triều cười lạnh.
Dưới đài, đại tộc lão, thị vệ vảy lam, vảy đỏ đều cảm thấy lo lắng.
Tạ Hàm Mạt chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này, tiếng đàn lại vang lên. Đàn cổ được đối phương thôi động, kéo dài uyển chuyển, triền miên vô cùng.
Tạ Hàm Mạt chậm rãi mở mắt, bắt đầu hát. Ánh trăng sáng chiếu rọi một nơi nào đó trong lòng.
Sáng như vậy sao ta lại cảm thấy lạnh buốt.
Mỗi người đều có một đoạn bi thương.
Muốn giấu, nhưng càng giấu lại càng lộ. ....
Toàn trường yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn và hát vang lên.
Tiếng ca mỹ diệu khiến vô số người say mê, không cách nào tự kiềm chế được. ... Ánh trăng sáng chiếu hai đầu thiên nhai.
Nhưng trong lòng lại không yên tịnh.
Lau không khô nước mắt của nàng lúc đó. Đường quá dài, không thể quay về tha thứ kịp. ...
Ca khúc thảm thiết, giai điệu đơn giản nhưng lại ưu mỹ vô cùng.
Tầng tầng thúc đẩy khiến một bầu không khí ưu thương bao phủ toàn trường.
Tiếng hát cao vút của Tạ Hàm Mạt có lực xuyên thấu, lúc thì ôn nhu tinh tế, lúc thì như ánh trăng phát ra một chút lạnh, nhưng dường như lại cất giấu một chút ấm áp.
Cự bối bắt đầu tản ra một luồng ánh sáng màu trắng, sóng lớn dường như cũng không muốn quấy nhiễu giọng hát, càng lúc càng nhỏ. ... Ánh trăng sáng chiếu hai đầu thiên nhai.
Càng viên mãn lại càng cảm thấy cô đơn.
Lau không khô giọt nước mắt trong hồi ức. Đường quá dài làm sao bù đắp. ....
Tạ Hàm Mạt cũng say mê, ánh mắt của nàng liếc nhìn bên cạnh. Ở đó đang có Phương Nguyên đang chăm chú thôi động đàn cổ.
Trong lòng nàng thầm nghĩ:
“Có phải trong lòng ngươi cũng cất giấu bi thương hay không?” Rất nhiều Giao nhân rơi lệ.
Tình yêu đau đớn, nước mắt giấu trong đáy lòng.
Trên thế giới này có viên mãn sao? Mãi mãi cũng chỉ có cô đơn. .... Ánh trăng sáng trong lòng một nơi nào đó.
Sáng như vậy nhưng lại lạnh buốt.
Mỗi người đều có một đoạn bi thương.
Muốn giấu nó nhưng nó lại xuất hiện. ....
Cho đến khi bài hát đã ngưng, toàn trường vẫn vắng lặng.
Trong cổ phòng, tộc trưởng tộc Hàn Triều đứng sững như pho tượng, nét mặt tràn ngập kinh ngạc.
Mặt biển yên tĩnh.
Mây đen bắt đầu tản đi, lộ ra ánh trăng chiếu vào cự bối, chiếu sáng Tạ Hàm Mạt và Phương Nguyên.
Hai người liếc nhìn nhau một cái.
Dư âm tan hết, lúc này các Giao nhân mới bắt đầu nhỏ giọng trò chuyện với nhau. “Đây là bài hát gì vậy? Lần đầu tiên ta nghe được bài hát này.
Quá hay!” “Mọi người có phát hiện ra không, bài hát rất hay nhưng Tạ Hàm Mạt lại phạm sai lầm tiêu chuẩn, thao túng cổ trùng phối hợp liên tiếp xảy ra sai sót.”
Rất nhiều Giao nhân bàn luận với nhau, biểu hiện trên nét mặt đều lấy làm lạ.
Nguyên nhân rất đơn giản, là vì Phương Nguyên và Tạ Hàm Mạt còn chưa diễn luyện qua.
Nếu tập luyện khoảng một hai lượt, tuyệt sẽ không có những sai lầm nhỏ như thế.
Nhưng dù vậy, có thể trong lần hợp tác đầu tiên làm được đến trình độ như thế, tạo nghệ của Tạ Hàm Mạt đã đủ kinh diễm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận