Cổ chân nhân

Chương 1852: Đổi cổ

Nhưng cổ tiên Trung Châu đội thứ nhất đã mất tích không rõ ở Hắc thiên. Tử Vi Tiên Tử không suy tính ra được phương vị cụ thể của những người này, làm sao mà áp dụng cứu viện? Điều động viện binh cũng không biết phải nên phái đi đâu. Bên cạnh, Long Công mở hai mắt ra. Ông vẫn yếu ớt như cũ, gầy như que củi, già nua không chịu nổi. “Xem ra, Cự Dương Tiên Tôn đã bố trí rất nhiều ở Bắc Nguyên. Có tính ra vị trí của Liễu Quán Nhất không?” Long Công hỏi. Tử Vi Tiên Tử chậm rãi lắc đầu: “Hắn dường như có thứ hộ thân, có thể đối kháng suy tính của cổ tiên Trí đạo, nhưng không mạnh lắm. Tuy nhiên, rốt cuộc thì chúng ta vẫn nắm giữ quá ít manh mối về hắn. Nếu có một hai manh mối khác, nhất định sẽ khiến cho hắn bại lộ dưới tầm mắt của ta.” Long Công nghe xong, gật đầu, im lặng một hồi mới lên tiếng: “Thôi được, cứ tiếp tục suy tính vị trí của cổ tiên bên ta và Liễu Quán Nhất. Ngoài ra, hãy đưa ta đến động tàng long.” Đông Hải. Phương Nguyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, không thể không hạ tiên khiếu xuống một lần nữa. Liễu Quán Nhất có thể nói danh dương năm vực, dẫn đến hiệu lực ám độ trên người Phương Nguyên không ngừng tiêu hao, tốc độ còn cực nhanh. Để giữ bí mật, Phương Nguyên chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ. Cánh cửa tiên khiếu mở rộng, hai khí thiên địa được hút vào. Tiên thể chí tôn, đến vực nào cũng có thể hút khí thiên địa của vực đó để tẩm bổ bản thân. Không giống cổ tiên bình thường, chỉ có thể hút khí thiên địa nhà mình mới tốt. Nếu rơi vào những chỗ khác, mặc dù cũng có thể cưỡng ép hút khí thiên địa nhưng bởi vì sự khác biệt, tiên khiếu sẽ bị rung chuyển, rất nhiều tài nguyên suy kiệt chết héo theo. Hiện tại, bên trong tiên khiếu chí tôn gánh vác rất nhiều tài nguyên, hoang thú, hoang thú thượng cổ. Cho nên mỗi lần hút khí thiên địa, quy mô thường rất lớn, giống như cự kinh phun ra nuốt vào. Nhất là hắn vừa mới thêm một sông Nghịch Lưu. Loại bí cảnh thiên địa này đối với tiên khiếu mà nói, gánh vác rất nặng nề. Nếu sông Nghịch Lưu được đặt bên ngoài thì còn tốt, nhưng nếu trường kỳ đặt bên trong tiên khiếu, nhất định sẽ hao tổn khí thiên địa rất nhiều. Một khi khí thiên địa bị thiếu, tiên khiếu sẽ bị bất ổn. Cho nên, Phương Nguyên phải thường xuyên hạ tiên khiếu, hút khí thiên địa bên ngoài để bổ sung cho mình. Sau khi hút vào một lúc, Phương Nguyên liền đóng cánh cửa tiên khiếu lại. Đến sông Nghịch Lưu, tay hắn còn cầm theo một tiên cương. Là nhục thân ban đầu của hắn. Hắn trực tiếp thả nhục thân tiên cương vào sông Nghịch Lưu. Nhục thân tiên cương lập tức chìm xuống. Nhờ tiên cổ Kiên Trì, còn có sông Nghịch Lưu, Phương Nguyên không ngừng thí nghiệm, đủ loại thủ đoạn mà hắn có thể nghĩ ra được thay phiên nhau ra sân. Nhưng không có tác dụng. “Quả là thế.” “Đạo ngân Hồn đạo bên trên nhục thân tiên cương không thể dùng sông Nghịch Lưu phá hư hoặc ức chế. Dù sao nó cũng chỉ là đạo ngân Hồn đạo mà không phải tiên cổ.” “Tiên cổ từ nhất chuyển đến bát chuyển không cách nào vận dụng bên trong sông Nghịch Lưu. Nhưng đạo ngân lại có thể tạo được hiệu quả. Giống như trước đó, trước khi ta còn chưa chinh phục được sông Nghịch Lưu, đạo ngân trên người cổ tiên vẫn có thể bảo vệ cho cổ tiên. Cổ tiên bát chuyển vẫn là người mạnh nhất trên sông.” Phương Nguyên không ngừng phân tích, tìm lý do thất bại. Hắn muốn lợi dụng sông Nghịch Lưu để giải quyết cạm bẫy Hồn đạo trên nhục thân tiên cương là không thể nào. Nhưng Phương Nguyên cũng không thất vọng. Trên thực tế, trước khi thí nghiệm, hắn đã có suy đoán này. Hắn lại mang nhục thân tiên cương về lại núi Thiên Phong, sử dụng cổ trận ở đó phong ấn lại lần nữa. Sau đó, hắn bắt đầu luyện cổ. Thi thể Mộng Yểm Ma Câu đang bày ra trước mặt của hắn. Phương Nguyên chập ngón tay lại như dao, nhẹ nhàng vung lên. Trong nháy mắt, một luồng kim mang xẹt qua trong không khí. Kim mang cũng không chém vào cơ thể của Mộng Yểm Ma Câu, chỉ lóe lên rồi biến mất. Chân phải của Mộng Yểm Ma Câu lập tức bị cắt đi. Không có máu. Sau khi Mộng Yểm Ma Câu chết, Phương Nguyên đã yêu cầu địa linh trong tiên khiếu của hắn xử lý bước đầu đối với loại tiên tài này. Huyết dịch của Mộng Yểm Ma Câu đều được hút ra cho vào một nơi khác. Phương Nguyên nhẹ nhàng nhấc cái chân phải của Mộng Yểm Ma Câu lên. Sau đó, hắn phun lửa, bắt đầu xử lý cái chân phải này. Qua ba ngày, chân phải rốt cuộc cũng bị hòa tan thành một chất lỏng màu tím đen. Phương Nguyên bỏ vào rất nhiều cổ trùng, tiến thành luyện cổ. Mười trình tự chỉ dùng một khắc. Chất lỏng màu tím đen bỗng nhiên nổ tung. Trên trăm con phàm cổ Mộng đạo bay múa tứ tung trên không trung. Nhưng suy nghĩ Phương Nguyên khẽ động, bọn chúng liền ngoan ngoãn quy thuận bên cạnh Phương Nguyên. Trên trăm con phàm cổ Mộng đạo. Đây chỉ là chân phải trước của Mộng Yểm Ma Câu mà thôi. Tốn rất nhiều thời gian để xử lý tiên tài. Một bước này đã tốn của Phương Nguyên mất ba ngày. Những trình tự còn lại, cộng lại cũng chỉ có một hai khắc mà thôi. Hiệu suất như vậy, hiển nhiên là cực cao, so với việc Phương Nguyên luyện cổ trong mộng tạo thành sự chênh lệch rõ ràng. Trong mộng, đầu tiên Phương Nguyên phải thu thập cổ tài Mộng đạo, sau đó mới luyện cổ. Nhập mộng có phong hiểm rất lớn. Có đôi khi còn phải sử dụng sát chiêu Giải Mộng để phá trừ mộng cảnh. Luyện chế phàm cổ Mộng đạo lại cần đến sát chiêu tiên đạo, chi phí này tương đối cao. Nhưng bây giờ, Phương Nguyên có được Mộng Yểm Ma Câu, luyện chế phàm cổ Mộng đạo xưa đâu bằng nay. “Cũng giống như trước đó ta sử dụng quả Xuân Mộng để luyện phàm cổ Mộng đạo, hiệu suất tăng lên rất cao.” “Thật ra, phương pháp luyện cổ của ta còn có thể cải tiến lại. Ví dụ như thủ pháp cắt chém trước đó. Sử dụng thủ đoạn Kim đạo sẽ không được hoàn mỹ, sẽ hao tổn một số đạo ngân Mộng đạo. Xử lý tiên tài cũng có thể thí nghiệm những phương pháp khác, xem có hiệu quả cao hơn không.” Bên trong quá trình luyện cổ, Mao Lục lại gửi thư đến. Nhờ phúc địa Lang Gia, Mao Lục đã trở thành người trung gian truyền tin cho Phương Nguyên và Tử Sơn Chân Quân. Ở trong thư, Tử Sơn Chân Quân cũng không nhả ra, thẳng thắn nói cho Phương Nguyên biết, muốn chân chính khống chế cổ Thái Độ, đầu tiên là phải liên thủ hợp tác. Chỉ cần đôi bên hợp tác, cổ Thái độ sẽ được tặng cho hắn ngay lập tức. Lần này, Ảnh Tông vẫn nhắc đến nhược điểm của tiên khiếu chí tôn, nhưng về phần cụ thể là gì cũng không nói rõ. “Cổ tiên bát chuyển quả nhiên khó đối phó.” “Nhược điểm? Đây là Ảnh Tông nói chuyện giật gân hay là chính xác?” Tin tức này mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho Phương Nguyên. Nhưng rất nhanh, tâm cảnh của hắn đã bình ổn lại. Sóng to gió lớn hắn thấy cũng nhiều. Chút tính toán và uy hiếp ấy đáng là gì? “Xem ra đành phải tự mình cố gắng thôi.” Phương Nguyên đáp lại một phong thư, cò kè mặc cả, tiếp tục giả vờ giả vịt với Ảnh Tông. Nhưng hắn cũng ý thức được, Ảnh Tông tuyệt sẽ không tặng cổ Thái Độ cho hắn trước khi hợp tác. Phương Nguyên bắt đầu sáng tạo sát chiêu tiên đạo mới. Hắn định dùng sát chiêu tiên đạo này luyện hóa cổ Thái Độ. Hắn rất nhanh gặp cửa ải khó khăn. Nguyên nhân căn bản nằm ở chỗ, mặc dù tiên cổ trong tay hắn nhiều, nhưng lại không có tác dụng về phương diện này. Không giống như khi thôi diễn ấn Hộ Thân Nghịch Lưu. Trong tay Phương Nguyên có tiên cổ Kéo Sông, tiên cổ Kiên Trì, vừa lúc lấy ra làm hạch tâm cho sát chiêu tiên đạo. Còn bây giờ, Phương Nguyên chỉ có tiên cổ khác mà không có tiên cổ chuyên dành để luyện hóa cổ Thái Độ, đành phải đánh gần cầu, sử dụng rất nhiều phàm cổ để tiến hành phụ trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận