Cổ chân nhân

Chương 2069: Tiên Đình rúng động năm vực (1)

“Kiếp trước, ta không ngừng bôn ba, lang bạt kỳ hồ, bị thiên ý tính toán, tra tấn, chèn ép, đã sớm không có đường lui.”
“Thiên ý lựa chọn ta làm quân cờ, nhất là ta không hủy đi cổ Tiên Thai chí tôn, chuyển sang dùng cho mình.
Điều này đã chú định ta đối nghịch với trời, không còn lựa chọn nào khác.”
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên ngửa mặt nhìn lên trời.
Thương khung vô ngần, thiên ý hạo đãng.
So sánh với nó, bản thân nhỏ bé đến cỡ nào. Đối nghịch với trời?
“Thú vị đây.”
Phương Nguyên cười một tiếng.
... Trung Châu,
Tiên Đình.
Cung điện cẩm thạch nguy nga san sát, bầu trời màu trắng bạc luôn sáng ngời, uy nghiêm. Bên trong khu cung điện này có một đại điện màu đen, vô cùng dễ thấy.
Bên trên tấm bảng có viết ba chữ to Trấn Hồn Điện. Khí tức tràn ra ngoài chứng tỏ sự bất phàm của cung điện này.
Đây chính là một tiên cổ phòng bát chuyển.
Chính giữa Trấn Hồn Điện là năm cái trụ to lớn.
Cột màu đỏ ở giữa dùng những sợi dây xích tử kim nối tiếp nhau, kết thành một tấm lưới lớn.
Chính giữa tấm lưới này đang trói một tàn hồn. Là bản thể U Hồn Ma Tôn. Tử Vi Tiên Tử mặt không thay đổi đứng bên ngoài:
“U Hồn Ma Tôn, khi ngươi còn sống là cổ tôn cửu chuyển, không cam lòng diệt vọng, nghịch thiên mà đi.
Hôm nay ngươi bị kết quả như vậy hoàn toàn là quả đắng do ngươi trồng ra.
Ngươi đã biết sai chưa?”
Giọng nói của nàng trong trẻo, quanh quẩn bên trong cung điện. Nhưng tàn hồn kia vẫn im lặng, không một tiếng đáp lại. Tử Vi Tiên Tử lại nói:
“Ngày xưa ngươi tàn sát thiên hạ, tai họa thương sinh, thỏa mãn tư dục bản thân, đúc thành huy hoàng cho cá nhân ngươi. Bây giờ ngươi trở thành tù nhân, hãy lo ăn năn sám hối, tranh thủ mưu phúc lợi cho thiên hạ thương sinh, chuộc tội cho bản thân.”
Tàn hồn vẫn im lặng. Tử Vi Tiên Tử thở dài, thôi động tiên cổ phòng Trấn Hồn Điện. Lập tức, khí tức cổ trùng bàng bạc bành trướng, giống như thủy triều.
Năm cột lớn tản ra ánh sáng và nhiệt độ đỏ bừng, giống như được dung nham đúc thành. Rất nhiều sợi xích tử kim bện thành tấm lưới lớn cũng sáng lên hào quang rực rỡ, khiến người ta say mê.
Bản thể U Hồn Ma Tôn bắt đầu run rẩy, đồng thời theo thời gian trôi qua, biên độ run rẩy của ông ta cũng càng lúc càng lớn.
Sau khi biên độ run rẩy đạt đến một trình độ nào đó, một luồng tin tức được vét ra, thuận theo xiềng xích tử kim truyền đến bên trong Trấn Hồn Điện.
Mặt ngoài trụ lớn hiện lên hình ảnh, diễn tả cảnh tượng khi U Hồn Ma Tôn còn sống.
Trong đó có ảnh ông ta tu hành, có ảnh ông ta chiến đấu, có ảnh đối thoại cùng người khác, đủ loại.
Toàn bộ quá trình sưu hồn kéo dài một nén nhang, lúc này mới chậm rãi ngừng lại. Tử Vi Tiên Tử rất không hài lòng. Tin tức vơ vét được quá nông cạn, còn tin tức quý giá thì lại quá ít.
Sau một khắc, ánh mắt nàng ta trở nên trầm ngưng, cười lạnh:
“U Hồn, được làm vua thua làm giặc, ngươi hà tất phải như vậy?
Ngươi đã không còn hi vọng, ngươi còn có thể trông cậy vào ai có thể đánh vào Tiên Đình cứu ngươi ra chứ? Ha ha, kết cục của ngươi đã định, không cách nào thay đổi đâu.”
U Hồn Ma Tôn vẫn im lặng như cũ, giống như một khối sắt, một tảng đá. Tử Vi Tiên Tử hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Oành.
Một tiếng vang thật lớn, cánh cửa Trấn Hồn Điện đóng lại sau lưng nàng.
Nhìn cung điện trùng điệp trống rỗng, lặng im không một tiếng động, chân mày Tử Vi Tiên Tử hơi cau lại.
Mấy ngày qua, cảm giác không ổn trong lòng nàng càng lúc càng nhiều.
Bên phía đám người Phượng Cửu Ca vẫn không chờ được Phương Nguyên xuất hiện.
Không chỉ như vậy, Tiên Đình nhận được tin tức từ Tây Mạc, báo lại chưa từng có người nào cường ngạnh xông vào nhánh sông thời gian.
Tất cả đều rất bình tĩnh.
Nhưng Tử Vi Tiên Tử lại cảm thấy sự yên tĩnh này không ổn.
“Đáng tiếc U Hồn Ma Tôn đã rơi vào tình trạng như thế, lại còn muốn chống lại.
Sưu hồn ông ta cũng không giúp cho ta suy tính hành tung đám người Phương Nguyên.”
“Rốt cuộc ông ta cũng đã từng là tôn giả cửu chuyển, truyền kỳ Hồn đạo đỉnh phong. Cho dù chỉ còn lại một tàn hồn, vẫn có thể cống cự Trấn Hồn Điện sưu hồn.
Thật sự lợi hại. Nếu đổi lại ta chỉ còn một tàn hồn, đừng nói là tiên cổ phòng, ngay cả một con tiên cổ lục chuyển cũng không có lực ngăn cản.”
“Thôi được rồi. Cho dù U Hồn Ma Tôn không hợp tác, Trấn Hồn Điện vẫn có thể sưu hồn, chỉ là tiến triển không cao. Nhưng đợi một thời gian nữa, cuối cùng sẽ có một ngày móc sạch tin tức trên người U Hồn Ma Tôn.”
“Về phần bây giờ...”
Tử Vi Tiên Tử ngửa mặt lên nhìn bầu trời, hơi nhếch khóe môi lên, lộ ra nụ cười thật đẹp. “Là thời điểm để cho uy danh Tiên Đình truyền tụng khắp thiên hạ.”
Đại chiến mộng cảnh kết thúc mấy tháng, Tiên Đình đang yên tĩnh bỗng nhiên công bố một tin tức kinh thiên dọa người.
Đã từng là U Hồn Ma Tôn, bây giờ chỉ còn lại tàn hồn đã bị Tiên Đình bắt sống, âm mưu nghịch thiên bị cổ tiên Tiên Đình phá hư.
Một khi tin tức này truyền ra, lập tức nhấc lên một con sóng to trong giới cổ tiên. Rất nhiều cổ tiên chấn động theo.
Tôn giả cửu chuyển che lấp một thời đại, là tồn tại vô địch. Không nghĩ đến, Tiên Đình bắt một tôn giả cửu chuyển làm tù binh. Hơn nữa còn là người có sát tính mạnh nhất, tàn sát thương sinh nhất trong số các tôn giả, U Hồn Ma Tôn.
Mặc dù đây chỉ là tàn hồn nhưng cũng đủ làm người ta phải chấn kinh.
Đương nhiên, việc tra hỏi tính chân thật của tin tức cũng có, nhưng rất nhanh đã biến mất. Tiên Đình tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, đưa ra đủ loại chứng cứ, tuyên bố cương minh, Ảnh Tông và đại chiến núi Nghĩa Thiên trước đó, đại chiến mộng cảnh đều có liên quan đến U Hồn Ma Tôn.
Bằng chứng như núi khiến người ta phải tin phục.
Nhất thời, toàn bộ thiên hạ đều tập trung toàn bộ chú ý lên người Tiên Đình Trung Châu.
Quá khứ huy hoàng của Tiên Đình được vô số cổ tiên nhắc lại.
Tiên Đình là thế lực đệ nhất trong giới cổ tiên, từ đầu đến cuối vẫn là mạnh nhất.
Tiên Đình do Nguyên Thủy Tiên Tôn sáng tạo, trải qua mấy đời tiên tôn vẫn sừng sững không ngã.
Cho dù là ba đại ma tôn đã từng tấn công Tiên Đình cũng không giải quyết được gì.
Tiên Đình thần bí, cường đại, cao cao tại thượng, thâm bất khả trắc.
Nó chính là Tiên Đình. Bắc Nguyên, Trường Sinh Thiên.
Nam Hoang tiên nhân nằm trên giường bệnh, trên gương mặt già nua lưu lại chút sinh khí cuối cùng.
“Hài, nghĩ không ra đường đường U Hồn Ma Tôn, sau khi chết khí tiết tuổi già khó giữ được, lại lọt vào tay Tiên Đình.”
Nam Hoang tiên nhân thở dài thật sâu.
Ngồi trước giường bệnh, Dược Hoàng nhẹ giọng an ủi:
“Nam Hoang đại nhân, ngài vẫn nên nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi.”
Nam Hoang tiên nhân cười nhạt:
“Thọ nguyên của ta không còn nhiều, chỉ còn lại mấy ngày.
Nhưng không sao, Tam Thu, hãy nhớ chuyện mà ta đã dặn ngươi. Sau khi ta chết, ngươi hãy tiếp nhận chi vị Nam Hoang.”
“Vâng, đại nhân.”
Gương mặt Nam Hoang tiên nhân hiện lên sự lo lắng:
“Thời đại thay đổi, toàn bộ năm vực bước vào giai đoạn trước nay chưa từng có. Ta đã cảm nhận được thủy triều mạnh liệt của thời đại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận