Cổ chân nhân

Chương 2014: Quân đoàn niên thú

Đương nhiên, thủ pháp duyên thọ này cũng có nhược điểm, chính là khắc ấn đạo ngân Trụ đạo lên người rất nhiều. Nếu loại đạo ngân này quá nhiều, tương lai sử dụng cổ Thọ sẽ không còn tác dụng. Nhưng cổ Thọ khó tìm. Nếu trong tay không có cổ Thọ, tuổi thọ lại sắp hết, chẳng lẽ ngươi còn không cần pháp môn này sao? “Nếu ở đây có một nhánh sông thời gian, tất nhiên là do Ảnh Tông phát hiện ra, lén lút giấu đi.” Phượng Cửu Ca tiếp tục đi sâu vào trong hơn. Rất nhanh, ông đã nhìn thấy ngày càng nhiều cổ trùng hoang dã Trụ đạo. Cổ Nhật, cổ Nguyệt, cổ Niên... Hoàn toàn trắng bệch, xuất hiện trên đường tiến lên của Phượng Cửu Ca. Quầng sáng này có kích cỡ một chiếc giường, giống như thủy quang ba động. Phượng Cửu Ca cẩn thận bước chậm lại. Đây là Quang Âm Ban Lan. Một loại biến hóa khí tượng. Giống như gió bắt đầu thổi trong sa mạc, sương mù trong dãy núi, mưa trên bầu trời. Quang Âm Ban Lan cũng là một loại khí tượng tự nhiên. Bất kỳ sinh mệnh nào, chỉ cần bước vào Quang Âm Ban Lan, nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Thời gian sẽ trôi nhanh, trở nên già yếu nhanh hơn, hoặc trở nên chậm hơn, thế giới trong mắt sẽ phát triển rất nhanh. Mặc kệ là nhanh hay chậm, đều sẽ bị giảm tuổi thọ. Phượng Cửu Ca cũng không dám tùy tiện nếm thử. Ông chậm bước chân, nhẹ nhàng lách qua. Sau khi rời xa khỏi Quang Âm Ban Lan, Phượng Cửu Ca thở ra một hơi, trong lòng càng thêm khẳng định ở đây nhất định có một nhánh sông thời gian. Tiên Đình đã dặn dò ông, chỉ ra chính xác chân truyền Hồng Liên được giấu ở đảo Thạch Liên. Phương Nguyên muốn thừa kế, nhất định sẽ phải tiến vào dòng sông thời gian. Mà tiến vào dòng sông thời gian, phương pháp ổn định nhất chính là tìm kiếm nhánh sông thời gian. Nhánh sông thời gian này tương đương với cửa vào, phải có đủ quy mô, giúp cho hắn có thể dễ dàng tiến vào. Cho nên, nhánh sông thời gian bên trong tiên khiếu cổ tiên không đủ tư cách. Chỉ có nhánh sông thời gian tồn tại ở năm vực hai thiên, tốc độ thời gian trôi qua thống nhất với bản thân dòng sông thời gian, mới có thể giúp cổ tiên ra vào. Càng ngày càng có nhiều Quang Âm Ban Lan bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của Phượng Cửu Ca. Càng xâm nhập vào sâu bên trong, thông đạo u ám lại càng mở rộng. Thoạt đầu chỉ là một hai con phàm cổ Trụ đạo, sau đó số lượng đứt quãng tăng lên nhiều hơn. Đến chỗ sâu nhất xuất hiện từng đàn cổ, mỗi một đàn số lượng lên đến hàng trăm con. Khí tức Trụ đạo càng lúc càng đậm. Phượng Cửu Ca thậm chí còn nghe được tiếng nước ào ào. Rốt cuộc, trong tầm mắt của ông xuất hiện một tia sáng thon dài. Khi Phượng Cửu Ca rút ngắn khoảng cách, ánh sáng này cũng theo tầm mắt của ông mà mở rộng, dần dần biến thành hình dáng của con sông. “Nhánh sông thời gian.” Trong lòng Phượng Cửu Ca hơi chấn động một chút. Nơi này quả nhiên có một nhánh sông thời gian. “Nhưng đám người Phương Nguyên đang ở đâu?” Phượng Cửu Ca vừa mới nghĩ đến đây, bên trong một Quang Âm Ban Lan đột nhiên nhảy ra một bóng người khổng lồ, trực tiếp đánh tới ông. Phượng Cửu Ca vội vàng trốn tránh, tinh mang lóe lên trong mắt rồi biến mất. Một sát chiêu tiên đạo trong nháy mắt được thôi động. Âm đạo, Vô Thanh Thắng Hữu Thanh. Phượng Cửu Ca chuyên tu Âm đạo, quyết chí thề sáng tác ra chín bài hát, hát tận vạn vật thiên địa. Bây giờ ông đã sáng tác được bảy bài. Ly Ca là một trong số đó. Nhưng ngoại trừ bảy bài hát, ông còn có những thủ đoạn Âm đạo khác. Lúc này, sát chiêu Vô Thanh Thắng Hữu Thanh cũng chính là một trong số đó. Phượng Cửu Ca siêng năng luyện tập, thuộc lòng như cháo. Lúc này thôi động một lần lập tức thành công. Ông đánh ra quyền chưởng nhắm ngay bóng đen, không ngừng xạ kích. Thủ đoạn của sát chiêu này, quyền là cổ quyền, chưởng là chung chưởng, chính là nội dung của một phần chân truyền Tam Âm của Linh Duyên Trai. Chân truyền Tam Âm, ngoài trừ cổ quyền, chung chưởng, còn có một sát chiêu khác tên là Vi Tiếu Chỉ. Phượng Cửu Ca chưa học. Ông chỉ luyện tập theo cảm hứng, bổ sung cho chỗ không đủ của mình. Bóng ma quái thú to lớn bị Phượng Cửu Ca đánh kêu oai oái. Nhưng điều quỷ dị chính là, tiếng kêu của nó vừa mới phát ra đã hoàn toàn tiêu tán. Cổ quyền của Phượng Cửu Ca, mỗi một kích đều có thể bộc phát ra tiếng trống thùng thùng. Mỗi một chung chưởng đều có thể đánh ra tiếng leng keng của chuông, nhưng lúc này lại lăng yên không một tiếng động. Rất nhanh, Phượng Cửu Ca đã chiếm thế thượng phong. Thế công càng lúc càng mạnh. Con quái thú đánh lén bị đánh đến không có sức hoàn thủ. Phượng Cửu Ca cũng nhìn thấy rõ ràng, đánh lén ông là một con niên thú. Là niên thú hình khỉ. Lại còn là hoang thú bình thường, không phải hoang thú thượng cổ. Nếu là niên thú thượng cổ, sẽ không dễ dàng bị ông đánh đến như vậy. Phượng Cửu Ca nheo mắt lại. Bên trong dòng sông thời gian không chỉ có cổ trùng hoang dã Trụ đạo mà còn có rất nhiều dã thú, cây dại. Niên thú rất hiếm thấy ở năm vực nhưng lại rất phổ biến bên trong dòng sông thời gian. Chỉ là... Con niên thú này là do Phương Nguyên sắp xếp hay là niên thú thuần túy? Phượng Cửu Ca xuất hiện câu hỏi này trong đầu. Kết quả của vấn đề này đại diện cho Phương Nguyên phải chăng đã phát hiện tung tích của ông? “Niên thú...” Phương Nguyên vừa quan chiến vừa dùng thần niệm câu thông với Bảo Hoàng Thiên. Bên trong Bảo Hoàng Thiên lại có người công khai bán ra một lượng lớn niên thú. Mua bán như thế khá hiếm thấy. Tim Phương Nguyên không khỏi đập thình thịch. Số niên thú này không phải hoang thú bình thường, mà là hoang thú thượng cổ. Nếu hắn có thể mua được, đồng thời khống chế chúng, đây sẽ là một lực lượng khổng lồ. Đừng quên hắn đang nắm giữ sát chiêu Bách Bát Thập Nô. Đến lúc đó, hắn sẽ dựa vào sát chiêu Bách Bát Thập Nô để nô dịch những con niên thú này. Mặc dù đã mất Thượng Cực Thiên Ưng, nhưng nắm giữ niên thú Thái Cổ cũng gia tăng chiến lực bát chuyển cho Phương Nguyên. Nhưng điều khiến cho Phương Nguyên cảm thấy phiền phức chính là người bán muốn bán một vố lớn. Phương Nguyên đương nhiên cũng muốn nuốt hết, nhưng người có cùng suy nghĩ với hắn không chỉ một mình hắn. Thế yếu lớn nhất của hắn chính là hắn không đủ tài chính. Muốn mua nhiều niên thú như thế, tốt nhất là bán hết hoang ưng, hoang ưng thượng cổ mua lần trước đi. Đương nhiên, Phương Nguyên cũng có thể bán tiên cổ đi. Nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn làm như thế. Trước đó, trong cuộc đại chiến mộng cảnh, Phương Nguyên chỉ có thể làm như thế mới có thể sống sót. Bây giờ còn không phải thời khắc sống còn. Thiên Biến Lão Tổ đã đưa ra lựa chọn. Ông ta nhận được rất nhiều giá nhưng chân chính khiến ông ta động tâm chỉ có ba người. Một người trả bằng tiên nguyên thạch. Khó có thể tưởng tượng được trong tay một người lại trữ tiên nguyên thạch với con số quy mô khổng lồ như thế. Ngay cả Thiên Biến Lão Tổ cũng phải giật mình. Người thứ hai bỏ ra rất nhiều tiên tài đủ chủng loại. Điều khiến cho Thiên Biến Lão Tổ động tâm là trong số những tiên tài này có rất nhiều tiên tài Biến Hóa đạo. Người thứ ba cũng rất có thành ý, muốn dùng ưng thú ngang hàng để đổi lấy niên thú. Trước mắt, Thiên Biến Lão Tổ tu hành biến hóa phi ưng. Cho nên người mua này cũng rất thích hợp với ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận