Cổ chân nhân

Chương 2272: Quả thật là bức tử

Sau khi cổ tiên năm vực hiểu được mục đích của ông, cũng biết rõ không phòng bị được thủ đoạn của Đạo Thiên Ma Tôn, nếu Đạo Thiên Ma Tôn có nhu cầu gì, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, đều chủ động đưa cho Đạo Thiên Ma Tôn.
Đạo Thiên Ma Tôn cũng không đến mức lòng tham không đáy.
Sau khi có được vật mình muốn, liền bỏ qua cổ tiên, giữ lại tính mạng cho bọn họ.
Đại đa số tình huống, ông chỉ lấy thứ mà ông cần, còn tiên cổ hoặc tiên tài, cho dù giá trị có lớn hơn, ông cũng không cần.
Phương Nguyên kế thừa chân truyền Đạo Thiên Ma Tôn, chính là truyền nhân của Đạo Thiên, Mông Đồ biết lần này không thắng chỉ có bại, tình thế ác liệt, lập tức xin tha.
Phương Nguyên cau mày, trầm ngâm nói:
“Ngươi nghĩ như vậy cũng không phải là không thể.”
Nói đến đây, tinh mang bỗng nhiên lóe lên trong mắt Phương Nguyên, hai tay đẩy ra, sát chiêu tiên đạo Hồn Bạo.
Một luồng khí lãng màu đen mênh mông như thủy triều đánh tới Mông Đồ. Mông Đồ không tránh không né, cười ha hả: “Ngươi thật sự cho rằng Mông Đồ ta là người tùy tiện cầu xin tha thứ sao?”
Vừa dứt lời, y đã bị luồng khí lãng màu đen của Phương Nguyên bao phủ. Nhưng toàn thân y chợt lóe ra đao quang sáng chói, cả người ngang nhiên tự bạo.
Oành.
Vụ nổ kịch liệt, uy lực kinh khủng lật tung toàn bộ Thu Đao Nguyên.
Sau khi nổ tung, hài cốt Mông Đồ không còn, Diêm Đế của Phương Nguyên cũng vỡ vụn hơn phân nửa.
Chật vật không chịu nổi.
Chuẩn chiến trường tiên đạo bao phủ toàn bộ Thu Đao Nguyên cũng tan rã, địa hình Thu Đao Nguyên sụp xuống năm sáu thước.
Phương Nguyên sử dụng sát chiêu điều tra, liên tục liếc nhìn chiến trường mấy lần, rốt cuộc xác định Mông Đồ đã chết thật.
“Mông Đồ tự bạo mà chết sao?”
Phương Nguyên kinh ngạc, biểu hiện không hiểu. Hắn không nghĩ đến Mông Đồ lại dũng mãnh và dứt khoát như thế.
Hoàn toàn có chút không hợp với trí nhớ của Phương Nguyên kiếp trước.
Nếu Mông Đồ khinh thường cái chết, tại sao lại đầu nhập vào Tiên Đình?
Chính vì điều này, Phương Nguyên mới cho rằng xương cốt Mông Đồ mềm, cho nên khi Mông Đồ lên tiếng xin tha, Phương Nguyên vô thức tin là thật.
Đương nhiên, Phương Nguyên chưa hề nghĩ đến việc tha cho Mông Đồ, nhưng khi hắn đang định ra tay, Mông Đồ lại đi trước một bước, tự bạo mà chết.
Quyết đoán và ý chí như vậy quá dứt khoát.
“Có thể tính cách của Mông Đồ thông qua đủ chuyện mà dần dần thay đổi.
Dù sao con người cũng sẽ thay đổi.
Còn nữa, năm trăm năm trước Tiên Đình cũng nhúng tay vào, xúi giục Mông Đồ, tất nhiên đã dùng thủ đoạn tuyệt diệu.”
Phương Nguyên lắc đầu, liếc nhìn Thu Đao Nguyên lần cuối, sau đó nhất phi trùng thiên, nhanh chóng rút lui. Trải qua trận chiến này, cổ Lưỡi Đao bên trong Thu Đao Nguyên gần như không còn, nhưng tiềm lực trong tương lai sẽ rất lớn.
Bởi vì Mông Đồ tự bạo, đạo ngân cả đời mình đều khắc ấn tại nơi này.
Thu hoạch của Phương Nguyên trong trận chiến không nhiều.
Ngoại trừ diễn luyện sát chiêu Diêm Đế, thu được một con tiên cổ Đao Sí thất chuyển, đồ vật bên trong tiên khiếu và hồn phách của Mông Đồ, hắn đều không lấy được.
Mông Đồ quyết đoán, khiến thu hoạch của Phương Nguyên giảm mạnh, chết cũng không để đối phương đạt được chỗ tốt.
Sau khi Phương Nguyên sử dụng Đạo Tặc Quỷ Thủ, Mông Đồ đã biết, tiên cổ của mình sẽ bị Phương Nguyên ăn cắp hết, cộng thêm bản thân trọng thương sắp chết, bị nhốt ở đây, cũng chẳng còn hi vọng chạy trốn.
Cho nên y đã tự bạo. Đứng trên góc độ của y mà nói, đây cũng là hành động sáng suốt.
“Mông Đồ này đúng là có dũng khí.
Năm trăm năm trước, y đầu nhập Tiên Đình, bị giới cổ tiên Bắc Nguyên, bị gia tộc phỉ nhổ. Kiếp này, mặc dù bỏ mình, nhưng sau khi chết lại có vinh dự trở thành liệt sĩ.”
Trong lòng Phương Nguyên vô cùng cảm khái. Nhưng hắn cũng đã đạt được mục đích của mình. Trước khi trộm tiên cổ Đao Sí, hắn đã . Âm Thầm lấy Ẩm Nhận Tửu từ sâu trong lòng đất ra ngoài, ven đường còn mượn gió bẻ măng, mang theo mấy trăm con cổ Lưỡi Đao, có còn hơn không. Phương Nguyên rút lui cũng rất nhanh.
Thu Đao Nguyên nằm trong phạm vi thế lực Mông gia.
Khi Mông Đồ vừa mới giao chiến, nhìn thấy Phương Nguyên xâm phạm, tất nhiên đã truyền tin tức về cho gia tộc.
Cho nên, không bao lâu nữa, Mông gia phát hiện Mông Đồ đã chết, nhất định sẽ có cổ tiên đến hiện trường hung án Thu Đao Nguyên.
Đồ đã lấy được, Phương Nguyên còn hi vọng tương lai Bắc Nguyên sẽ trở thành chướng ngại cho Tiên Đình.
Cho nên, hắn không cần thiết phải giết chết cổ tiên Bắc Nguyên, suy yếu thế lực Bắc Nguyên. Đây không phải giúp Tiên Đình bớt bận rộn sao?
Thời điểm không giao chiến, hoàng bào Diêm Đế bắt đầu thu nhỏ, cuối cùng trở thành một mảnh tơ lụa, trước sau hất lên một lốp mỏng giáp thanh đồng, dán sát da thịt của Phương Nguyên.
“Ồ, có người suy tính ta?”
Một lát sau, Phương Nguyên đang bay trên trời cao, bỗng nhiên biểu hiện khẽ động.
Mông gia là thế lực siêu cấp, có bồi dưỡng cổ tiên Trí đạo.
Mông Đồ bỏ mình, Mông gia chấn động, tất nhiên phải truy tìm hung thủ.
Phương Nguyên ngưng thần nín thở, cẩn thận nhìn sát chiêu Diêm Đế.
Chỉ thấy hoàng bào Diêm Đế dần dần khuếch trương, theo cường độ suy tính của cổ tiên Trí đạo Mông gia mà dâng lên.
Phương Nguyên chống lại suy tính của đối phương, đồng thời tính toán nội tình hồn phách tiêu hao.
Cổ tiên Trí đạo Mông gia suy tính một hồi thì ngừng lại, không có chút kết quả nào. Phương Nguyên liên tục gật đầu hài lòng:
“Sát chiêu Diêm Đế chống lại suy tính Trí đạo, uy năng mạnh hơn, là cấp độ bát chuyển. Ngay cả Tử Vi Tiên Tử suy tính, ta cũng có thể kháng lại.”
Tổng kết lại một chút, bản thân phòng ngự, công phạt của sát chiêu Diêm Đế đều đạt đến cấp độ thất chuyển đỉnh phong.
Diêm La Tử rất khó chơi, không chỉ thu phóng tự nhiên, hơn nữa còn có thể nhanh chóng khôi phục. Cho dù có tổn thất, thông qua cải tạo hồn thú, cũng có thể nhẹ nhàng bổ sung.
Lợi hại hơn là Đạo Tặc Quỷ Thủ.
Thủ đoạn này có thể trộm lấy tiên cổ bát chuyển.
Trận chiến vừa diễn ra, vẻn vẹn một kích đã đặt vững thắng cục, khiến cho đại cao thủ thất chuyển phải tự bạo bỏ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận