Cổ chân nhân

Chương 2603: Long Công hy sinh (2)

Nói đến đây, Long Công nhìn Hồng Liên thật sâu:
“Lần này con xâm nhập Tiên Đình chính là muốn thuyết phục vi sư, vi sư bỗng nhiên hiểu ra, đây có lẽ chính là thời cơ mà ý chí Tinh Túc đã chỉ điểm.
Tộc Long nhân không nên tồn tại, nhưng nó mẫn diệt cũng phải có giá trị của nó.
Giá trị này chính là khuyên được con, đồ đệ của ta, Hồng Đình.
Vi sư muốn truyền tinh thần hi sinh này cho con, muốn biểu hiện tinh thần Nhân đạo chính thống cho con thấy.”
Hồng Liên:
“Sư phụ...”
Cơ thể Long Công run rẩy, nước mắt rốt cuộc chảy xuống.
Ông tự tay giết chết con cháu hậu bối của mình, lòng ông đau như dao cắt, tràn ngập bi thống nhưng không hề có sự hối hận.
Giọng điệu của ông bỗng nhiên cao lên gấp đôi, quát với Hồng Liên:
“Hồng Đình, đồ đệ của ta, con đường của con đi không bao giờ thông.
Con không chiến thắng được Tiên Đình đâu.”
“Bởi vì Tiên Đình mạnh không chỉ tích lũy bên ngoài, không chỉ là cổ Số Mệnh.”
“Mà nó còn là cổ tiên nhiều đời ném đầu lâu, vẩy nhiệt huyết, phấn đấu quên mình mà hi sinh.
Bọn họ giữ gìn Nhân đạo, bảo vệ chính thống, nhiều đời kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên.”
“Không có sự hi sinh này, Nhân tộc chỉ sợ sẽ còn bị dị tộc chà đạp và nô dịch, không có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.”
“Hồng Đình, vi sư dạy con, Tiên Đình bồi dưỡng con, con hưởng thụ chính là thành quả hi sinh mà tiền bối của chúng ta từ xưa đến nay đã để lại.”
“Cho nên, trở về đi, Hồng Đình.”
“Hãy tuân theo số mệnh an bài.”
Hồng Liên:
“....”
....
Chiến trường phúc địa Bất Bại.
Hồi ức của Long Công chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của ông một lần nữa trở nên sắc bén vô cùng.
Ông nhìn về phía long cung, cười lạnh:
“Đáng tiếc, đáng tiếc.
Long linh, sự tồn tại của ngươi đã sớm bị Tử Vi Tiên Tử suy tính ra.
Tất cả cũng chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.”
Sau một khắc, ông thôi động sát chiêu tiên đạo.
Ông đã từng dùng sát chiêu tiên đạo này thuyết phục Hồng Liên, đáng tiếc, cuối cùng không thành công.
Nhưng bây giờ giết chết Bạch Ngưng Băng lại dư xài.
Sát chiêu tiên đạo, Long Nhân Tịch Diệt.
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Bạch Ngưng Băng chấn động, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, uể oải ngã xuống, phun ra máu tươi.
Long linh kêu lên sợ hãi:
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Nó không biết bí mật năm đó.
Trên thực tế, nó chỉ được sinh ra sau khi tộc Long nhân bị tiêu diệt rất lâu.
Trong ánh mắt hoảng sợ của long linh, Bạch Ngưng Băng nhanh chóng chết đi, thi thể dần dần đánh mất nhiệt độ nằm bên trong long cung rộng lớn.
Tiên Đình.
Tử Vi Tiên Tử từng bước một bước ra khỏi đại trận giam giữ U Hồn Ma Tôn.
Chiến trường Tiên Đình còn chưa quét dọn xong, Tử Vi Tiên Tử đã đến chỗ giam giữ U Hồn Ma Tôn, nhanh chóng kiểm tra một phen. “Là ta quá lo lắng rồi.
Cho dù U Hồn Ma Tôn cường thế hung hàn năm đó, nhưng bây giờ ông ta chỉ còn lại một nắm tàn hồn mà thôi.
Cổ trùng, tiên nguyên không có, sao có thể lật lên bọt nước gì chứ? Đừng nói chi là thoát khốn.”
“Ồ, long linh cũng đã bại lộ, tất cả đều nằm trong kế hoạch.”
Thấy rõ mọi chuyện, Tử Vi Tiên Tử mỉm cười.
Nàng đã suy tính ra được sự tồn tại của long linh.
Trước kia nàng cũng đã có sự nghi ngờ, bởi vì long cung vô chủ nhưng vẫn có thể thu phục được tứ đại long tướng, linh tính siêu việt hơn bình thường.
Sau khi nàng tính ra được sự tồn tại của long linh, long linh lừa gạt Long Công, tạo thành giả tượng Long Công luyện hóa long cung, Tiên Đình biết rất rõ chuyện này.
Long Công hỏi Tử Vi Tiên Tử, Tử Vi Tiên Tử liền tương kế tựu kế thiết lập cái bẫy tàng long quật.
Cái bẫy này không chỉ nhằm vào cổ tiên Đông Hải, mà còn mưu tính long linh, Đế Tàng Sinh.
Nếu không có phần bày mưu nghĩ kế này, Tử Vi Tiên Tử làm sao dám sử dụng sát chiêu Vạn Chúng Chú Mục, công bố tình hình chiến đấu ở phúc địa Bất Bại chứ? Tử Vi Tiên Tử bước vào một tiên cổ phòng, mượn nhân cổ bên trong.
Nàng . Âm Thầm suy nghĩ:
“Tiếp theo chính là nhằm vào Phương Nguyên và Xuân Thu Thiền.”
Chiến trường phúc địa Bất Bại.
Oành.
Long cung bị đánh bay.
Long linh bên trong thét lên, hoang mang lo sợ.
Sát chiêu công phạt Mộng đạo bị phá vỡ, Tháp Giám Thiên khôi phục nguyên hình, thoát khỏi trạng thái hư hóa.
Cổ tiên Tiên Đình trong tháp cười to.
Kế hoạch dụ địch lần này đã thành công lớn. “Thật đáng ghét! Thì ra tất cả đều nằm trong tính toán của Tiên Đình.
Tình hình chiến đấu còn chưa thoát khỏi sự khống chế của bọn họ.”
Mặt Phương Nguyên trầm như nước, không thể không thừa nhận:
“Trận chiến này, chúng ta đã thua.”
Băng Tắc Xuyên cũng ý thức được điểm này, nhưng ông ta vẫn lớn tiếng gào thét, điều khiển tiên cổ phòng phóng đến tháp Giám Thiên.
Tháp Giám Thiên bay ngược, tốc độ cực nhanh khiến chư tiên Nam Bắc càng thêm tuyệt vọng. “Nên rút lui.”
Ánh mắt Phương Nguyên chuyển động.
Hắn có sát chiêu lấy Định Tiên Du làm hạch tâm.
Nếu sử dụng thỏa đáng, vẫn có hi vọng phá vây.
Nhưng lúc này, Lục Úy Nhân đang phòng thủ, một đám cổ tiên Tiên Đình làm phụ, vây quanh đám người Phương Nguyên.
Bên phía Phương Nguyên chẳng khác nào chó cùng rứt giậu, vô cùng điên cuồng.
Lục Úy Nhân nhìn thấy thời cơ, liền xuất ra một sát chiêu tiên đạo có tên là Bát Phương Tịnh Thổ.
Chiêu này là sát chiêu phòng ngự, không chỉ có thể phòng ngự bản thân mà còn có thể gia trì người khác.
Dưới tác dụng của sát chiêu Bát Phương Tịnh Thổ, trong nháy mắt hình thành từng quả cầu đất, bao phủ cổ tiên, nhẹ nhõm ngăn lại từng sát chiêu tiên đạo.
Cho dù là Kiếp Vận Đàn cũng như vậy.
Nhất thời, hai bên địch ta đều toát lên vẻ kinh ngạc.
Lục Úy Nhân một lần nữa thể hiện thực lực siêu việt hơn chúng tiên dự kiến.
Lục Úy Nhân phát huy lại càng kéo chư tiên Nam Bắc vào vực sâu tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận