Cổ chân nhân

Chương 2385: Cạm bẫy thạch đảo (2)

Sương mù rất bất phàm, có thể làm loạn phương hướng, nhưng phân thân Trụ đạo Phương Nguyên dựa vào Xuân Thu Thiền, giống như nắm giữ được chìa khóa quan trọng nhất, lúc nào cũng có thể chỉ rõ được phương hướng.
Sương mù nồng nặc, nước sông dưới sự bao trùm của sương mù cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cũng không sôi trào mãnh liệt như bên ngoài.
Mơ hồ, hình dáng của một thạch đảo xuất hiện trong tầm mắt của Phương Nguyên.
“Đảo Thạch Liên! Chân truyền Hồng Liên.”
Ảnh Vô Tà mở to mắt, lớn tiếng kinh hô.
Hơi thở của đám người Bạch Ngưng Băng không khỏi gấp rút hẳn lên.
Khi tiên cổ phòng đến gần đảo Thạch Liên, thạch đảo bỗng nhiên lóe lên ánh sáng nóng rực, bắn trúng tiên cổ phòng. “Chuyện gì xảy ra thế?” Diệu Âm tiên tử hét ầm lên. “Không ổn rồi. Đây là cạm bẫy.”
Lệ mang lấp lóe trong mắt Phương Nguyên.
Hắn muốn đi nhưng đã muộn.
Toàn bộ tiên cổ phòng chấn động kịch liệt, khó khăn ngăn cản thế công mãnh liệt. “Ma đầu, lão phu chờ ngươi ở đây lâu rồi.”
Một vị cổ tiên bát chuyển thân hình uy vũ hùng tráng, đột nhiên xuất hiện bên trên đảo Thạch Liên.
Sau một khắc, sát chiêu mà ông ta thôi động đã lâu bắn thẳng vào chính giữa tiên cổ phòng.
Oành.
Tiên cổ phòng trong nháy mắt sụp đổ.
Phương Nguyên tạo dựng hình thức ban đầu của tiên cổ phòng, bản thân không am hiểu phòng ngự, trúng chiêu liền sụp đổ ngay.
Bên trong tiên cổ phòng, đám người Phương Nguyên vội vàng tự vệ.
Rất nhiều ngọn lửa giống như rắn độc nuốt hết tất cả cổ trùng ven đường, sau đó từ bốn phương tám hướng vây quét đám người Phương Nguyên.
Phương Nguyên hét lớn một tiếng, thôi động sát chiêu tiên đạo Đông Cầu, toàn thân trên dưới của hắn giống như choàng lên một lớp sương lạnh trắng noãn.
Sương lạnh không những bảo vệ được chính bản thân Phương Nguyên, trong thời khắc quan trọng còn bao trùm ra ngoài, bảo vệ phân thân Trụ đạo và đám người Hắc Lâu Lan xung quanh.
Chỉ từ điểm này có thể thấy được sát chiêu Đông Cầu còn muốn ưu tú hơn ấn Hộ Thân Nghịch Lưu một chút.
Bởi vì ấn Hộ Thân Nghịch Lưu chỉ có thể bảo vệ bản thân chứ không thể trợ giúp người khác.
Nhưng sát chiêu Đông Cầu lại làm được điều này.
Sát chiêu Đông Cầu ngăn cản công kích, nhưng sau một khắc đã nghe được tiếng quát uy mãnh của lão giả trên đảo Thạch Liên:
“Hoàng huy chi uy, quần xà hóa long.”
Vù.
Ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên, nhiệt lượng kinh người phun ra ngoài.
Hỏa xà dây dưa hội tụ, biến thành một con rồng lửa dài hơn mười trượng giương nanh múa vuốt.
Rồng lửa màu đỏ hung hăng xé rách sát chiêu Đông Cầu, một lần nữa thẳng hướng Phương Nguyên.
Phương Nguyên vừa định mở cánh cửa tiên khiếu, thu thập chúng tiên vào tiên khiếu chí tôn, không nghĩ đến sát chiêu Hỏa Xà này còn có hậu chiêu.
Kinh nghiệm chiến đấu của lão giả uy mãnh cực kỳ phong phú, không để lại cho Phương Nguyên bất kỳ chỗ trống nào.
Rồng lửa sinh động như thật, há cái miệng rồng từ trên lao xuống dưới. Đám người Phương Nguyên ngước nhìn lên trời, gương mặt bị ánh lửa phản chiếu đỏ bừng, nhiệt lượng kinh người đập vào mặt, giống như gác mọi người lên giàn nướng mà nướng. Đám người Bạch Ngưng Băng biến sắc, trong ánh mắt không khỏi hiện lên sự tuyệt vọng.
Con rồng lửa này tuyệt không phải sát chiêu bát chuyển bình thường, uy năng phi phàm.
Cho dù sát chiêu Bạch Tướng của Bạch Ngưng Băng cũng khó mà chạy thoát.
hi vọng duy nhất của bọn họ nằm trên người Phương Nguyên.
Mũi, lỗ tai, khóe miệng Phương Nguyên đều đang chảy máu.
Sát chiêu Đông Cầu đã bị phá, Phương Nguyên bị sát chiêu bát chuyển phản phệ.
Rất nhiều cổ trùng tham dự vào trong đều hôi phi yên diệt. Điều may mắn chính là tiên cổ hạch tâm vẫn còn.
Cho dù bị hao tổn một chút nhưng vẫn còn có thể thúc dùng.
Phương Nguyên đang đứng trước khốn cảnh. Đằng sau hắn chính là phân thân Trụ đạo, đám người Bạch Ngưng Băng, Hắc Lâu Lan.
Tu vi của những người này quá thấp, chỉ dựa vào bọn họ thì không ngăn cản được con rồng lửa kia.
Nếu còn hình thức ban đầu của tiên cổ phòng, bọn họ còn có tư cách tham dự chiến đấu, nhưng lão giả uy mãnh lại tàn nhẫn phi phàm, vừa đến đã hủy ngay tiên cổ phòng của Phương Nguyên.
Nếu Phương Nguyên đứng im tại chỗ, thay bọn họ che chắn, không nói đến sát chiêu Đông Cầu bị phá, không có thủ đoạn gì có thể chống đỡ, cho dù có cũng vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì đối phương muốn bức Phương Nguyên đối kháng, một khi Phương Nguyên bảo vệ quần tiên sau lưng đối bính với ông ta, hắn nhất định sẽ rơi vào tính toán của ông ta.
Trong lòng Phương Nguyên gần như có thể khẳng định, đối phương còn có sát chiêu.
Một khi Phương Nguyên liều chết với rồng lửa, hắn sẽ rơi vào tiết tấu của lão giả.
Trong cuộc chiến đấu sau đó sẽ bị ông ta dắt mũi dẫn đi.
Chỉ trong nháy mắt, Phương Nguyên đã đưa ra quyết định, thân hình như điện, chạy xéo ra ngoài, né tránh rồng lửa.
Lão giả uy mãnh cười ha hả:
“Giỏi cho ma đầu.
Các ngươi hãy để ta đốt thành tro hết đi.”
Rồng lửa cũng không quan tâm Phương Nguyên, vẫn lao xuống như cũ.
Phương Nguyên hừ lạnh một tiếng, chợt chuyển hướng, ngang nhiên đánh tới lão giả.
Lão giả di chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, khóe miệng nhếch lên.
Trong lòng Phương Nguyên trầm xuống.
Hắn công sát, chính là muốn vây Nguy cứu Triệu, nhưng không nghĩ đến lão giả tâm tính dũng mãnh, không sợ chết.
Thậm chí có khả năng trên đảo Thạch Liên còn có bố trí, cho nên ông ta mới có thể ung dung và tự tin như vậy.
Phương Nguyên điểm một ngón tay.
Mấy tháng qua gần như không ngủ không nghỉ để khổ luyện, Xuân Tiễn một lần nữa được thôi động, bắn về phía lão giả uy mãnh.
Cây kéo sắc bén, nhưng khi cắt vào người lão giả, đầu ông ta bỗng nhiên bốc cháy, biến thành một áo choàng lửa to lớn, cháy hừng hực bảo vệ quanh thân, chống đỡ Xuân Tiễn. “Haha, chiêu này của lão phu có tên là Dương Mãng Bối Hỏa Y, linh cảm được từ Thái Nhật Dương Mãng bên trong Nhân Tổ Truyện, là sáng tác đắc ý nhất trong cuộc đời của ta.
Nói thật cho ngươi biết, mặc dù lão phu là cổ tiên Viêm đạo, nhưng luận thế công, mạnh hơn vẫn là phòng thủ. Đừng nói Xuân Tiễn của ngươi, ngay cả Hạ Phiến đánh ra luôn, ta cũng không sợ.”
Lão giả uy mãnh cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận