Cổ chân nhân

Chương 2019: Tiên cổ Tự Ái

Phương Nguyên như một mũi tên bay lượn trên không trung.
Sa mạc rộng lớn, nhưng hắn không còn lòng dạ nào mà thưởng thức. Lúc này, tâm tư của hắn vẫn còn đang suy nghĩ về việc giao thủ với Phượng Cửu Ca vừa nãy.
Nhánh sông thời gian bên trong vòng xoáy cát là tài nguyên tu hành bí mật của Ảnh Tông, được ghi trên tấm bản đồ của Ảnh Tông.
“Trước khi Tử Sơn Chân Quân chết, ông ấy đã cố ý giao cho ta, nhất định phải mau chóng đến dòng sông thời gian, bàn bạc với ý chí U Hồn Ma Tôn bên trong mặt quỷ Hồng Liên.” Mặc dù Phương Nguyên kế thừa di tàng của Tử Sơn Chân Quân, nắm giữ rất nhiều sát chiêu, tiên cổ phương, bí văn....
Nhưng hắn chỉ mới kế thừa hơn phân nửa toàn bộ tài sản của Ảnh Tông mà thôi. Bên trong mặt quỷ Hồng Liên tồn tại ý chí U Hồn Ma Tôn, nắm giữ toàn bộ nội dung tu hành của Ảnh Tông. Ngay cả chân truyền của U Hồn Ma Tôn, nó cũng giữ được một phần.
Ảnh Tông tồn tại mười vạn năm. Khi U Hồn Ma Tôn còn sống đã tung hoành thiên hạ, tàn sát thương sinh, khiến vạn vật lầm than. Mặc dù Ảnh Tông không còn nhưng nội dung mà nó nắm giữ lại phong phú và mênh mông đến khó tưởng tượng.
Ví dụ như tiên cổ phòng.
Trước mắt, Phương Nguyên chỉ nắm giữ được nội dung thiết kế toàn diện mười hai tiên cổ phòng. Nhưng trên thực tế, con số mà U Hồn Ma Tôn và Ảnh Tông nắm giữ tuyệt không chỉ con số mười hai này.
Những nội dung tu hành đó còn cần Phương Nguyên tiến vào bên trong mặt quỷ Hồng Liên, tự mình tiếp thu.
“Chân truyền Hồng Liên cũng nằm bên trong dòng sông thời gian.
Ta có Xuân Thu Thiền, chính là chìa khóa có thể nắm giữ chân truyền.”
Phương Nguyên nhất định phải đến dòng sông thời gian trước nhất. Nhánh sông thời gian năm vực chính là cửa vào của hắn. Mặc dù đã diệt trừ truy binh Tiên Đình, Phương Nguyên cũng tổn thất một phần, nhưng không sao. Bên trong ghi chép của Ảnh Tông, nhánh sông thời gian còn có đến năm sáu cái.
“Nhưng, ở Tây Mạc này, Ảnh Tông nắm giữ nhánh sông thời gian cũng chỉ có một cái này mà thôi.”
“Vì lý do an toàn, ta còn hai điểm tài nguyên cần đến trước.
Trước khi chưa có đủ niềm tin, ta không nên tùy tiện đến đó.”
Phương Nguyên . Âm Thầm đưa ra quyết định. Hiện tại, hắn đang ở Tây Mạc. Tây Mạc lại giáp giới với Trung Châu, Bắc Nguyên và Nam Cương. Nhưng ba vực này, Phương Nguyên đều không thể đến đó. Trung Châu có Tiên Đình, mười đại cổ phái, là cấm địa của Phương Nguyên.
Bắc Nguyên có Trường Sinh Thiên đang truy nã Phương Nguyên khắp nơi. Cổ tiên Chính đạo Nam Cương trước đây không lâu vẫn còn đang truy quét Ảnh Tông. Tây Mạc là nơi tiềm ẩn tốt nhất. Về phần Đông Hải. Ảnh Tông chỉ nắm giữ được vị trí của một nhánh sông thời gian. Nhưng không may, nhánh sông thời gian này đã được Miếu Minh Thần thu lấy. Nói đến, vấn đề này còn phải quy tội cho Phương Nguyên. Bởi vì sau khi hắn phát hiện, hắn đã thông báo cho Miếu Minh Thần. Trước đây, Tử Sơn Chân Quân vì muốn tìm hiểu tình huống, cũng đã dựa vào nhánh sông thời gian đến gặp mặt quỷ Hồng Liên. Khi ông ở Đông Hải, ông không tìm được nhánh sông thời gian đó, đành phải đến Nam Cương mới được như ý nguyện. “Phiền phức lớn nhất là trên người ta vẫn còn sát chiêu điều tra. Vị trí từ đầu đến cuối vẫn luôn bại lộ trong mắt cổ tiên Tiên Đình.” “Đồng thời, không có tiên cổ Ám Độ, thiên ý bất cứ lúc nào cũng có thể bố cục giết chết ta.” “Quan trọng là ta thiếu tiên cổ. Trong tay ta có rất nhiều sát chiêu, nhưng lại thiếu tiên cổ hạch tâm. Có tiên cổ hạch tâm, ta có thể giải trừ sát chiêu điều tra, đồng thời cũng có thể che đậy thiên ý.” Đang trong lúc suy nghĩ, Phương Nguyên nhận được thư của Mao Lục. Phương Nguyên rót tinh thần vào trong con cổ Tín. Nội dung bên trong khiến hắn phải cau mày. Luyện cổ lại thất bại lần nữa. Thật là đáng chết. Mặc dù hắn hãm hại Phượng Cửu Ca nhưng Tiên Đình tuyệt không chỉ phái một mình ông truy giết hắn. Tiên Đình nhất định còn có chuẩn bị phía sau, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. “Con tiên cổ Trí đạo Tự Ái muốn luyện ra cấp độ thất chuyển, đúng là rất khó.
Mấy lần luyện cổ gần đây, ta đều có tham gia.
Địa linh Lang Gia đã cố hết sức, không hề dám qua loa một khâu nào.”
Mao Lục nói.
Phương Nguyên không hoài nghi gã. Địa linh Lang Gia đơn thuần và thành tín, Phương Nguyên rất tin tưởng. Luyện chế thất bại là chuyện rất bình thường.
Dù sao cũng là tiên cổ thất chuyển, khả năng thành công không cao.
Nhưng tiên cổ Tự Ái này, Phương Nguyên nhất định phải luyện ra, hơn nữa tốc độ phải nhanh.
Có nó, Phương Nguyên mới có thể sử dụng một sát chiêu bên trong di tàng của Tử Sơn Chân Quân, giải trừ sát chiêu điều tra trên người mình.
Điều này hoàn toàn có thể.
Phương Nguyên có đủ lòng tin với nó.
“Luyện, nhất định phải luyện tiếp. Cho dù táng gia bại sản cũng không tiếc.”
Phương Nguyên nghiến răng, . Âm Thầm quyết tâm. Bây giờ hắn muốn kiếm điểm cống hiến của phái Lang Gia vô cùng dễ dàng, bởi vì di tàng của Tử Sơn Chân Quân rất phong phú.
“Nhưng...”
“Ta cũng không thể thờ ơ được.”
“Lần này hãm hại Phượng Cửu Ca thành công là nhờ xuất kỳ bất ý, sử dụng tiên cổ Tự Thủy Lưu Niên. Đây là tin tức mà Tiên Đình còn chưa có được.”
“Bây giờ lá bài tẩy này đã bị bại lộ, ta nhất định phải tranh thủ thời gian.”
“Xem ra, đây là lúc vận dụng phương pháp kia.”
Ánh mắt Phương Nguyên hiện lên quyết ý.
Hắn hồi âm:
“Lần luyện cổ này, mời Mao Lục chủ trì đại cục, để địa linh Lang Gia trợ thủ.”
Mao Lục nhận được tin Phương Nguyên truyền lại, đọc qua nội dung bên trong, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Gã tự hỏi trình độ luyện cổ của mình không bằng địa linh Lang Gia.
Địa linh Lang Gia cũng không làm việc thiên tư, nhưng vì sao Phương Nguyên lại muốn gã chủ trì luyện cổ chứ?
Bên trong dòng sông thời gian.
Tiếng nước ù ù không dứt bên tai. Phượng Cửu Ca bị sóng lớn cuốn vào bên trong dòng sông thời gian. “Nơi này chính là dòng sông thời gian sao?”
Ông cố gắng ổn định thân hình, lập tức cảm nhận uy năng Trụ đạo không ngừng ăn mòn tiên khu của mình. Mạnh. Vô cùng mạnh. Phòng hộ tiên khu của Phượng Cửu Ca cũng không tầm thường.
Nhưng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, ông đã cảm nhận được ông đang bị hoàn cảnh xung quanh bài xích.
Phượng Cửu Ca biết rất rõ, bởi vì trên người ông tràn ngập đạo ngân Âm đạo, hoàn toàn không phù hợp với đạo ngân Trụ đạo ở đây.
“Không hổ danh là dòng sông thời gian, nhất định phải nhanh chóng ra ngoài.”
Phượng Cửu Ca muốn rút đi nhưng nhìn lại một chút, nhánh sông thời gian trước đó đã bị hủy diệt, chỉ còn lưu lại một lớp quang âm ban lan thật mỏng.
Quang âm ban lan này rất lớn nhưng đối với Phượng Cửu Ca mà nói, nó chẳng phải lối ra.
“Lần này phiền phức rồi. Ta không phải cổ tiên Trụ đạo, nếu chỉ dựa vào quang âm ban lan là không thể nào ra được. Phải làm thế nào cho phải đây?”
Đang lúc bàng hoàng, bên tai Phượng Cửu Ca truyền đến tiếng vỡ vụn.
Một tiếng hổ gầm.
Một con niên thú hình hổ từ đáy sông chui ra ngoài. Bịch một tiếng, nước sông văng khắp nơi.
Con ngươi Phượng Cửu Ca co lại bằng mũi kim. Cơ thể của ông so với con hổ này chẳng khác nào con muỗi bên cạnh con trâu.
“Là niên thú Thái Cổ.”
Bóng ma tử vong bao trùm Phượng Cửu Ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận