Cổ chân nhân

Chương 2589: Chiến kỳ Nhân tộc (2)

Nguyên Thủy nửa tin nửa ngờ.
Một khắc nhận lấy cổ Số Mệnh, trong mắt của ông hiện lên vô số hình ảnh, rất nhiều tin tức rót vào trong đầu của ông.
Ông lập tức giật mình, hiểu ra tất cả.
“Thì ra, cũng không phải Dư Tế lợi dụng cổ Số Mệnh, mà là cổ Số Mệnh để cho gã nhìn thấy biến động thiên địa, quỹ tích sinh mệnh vạn vật.”
“Trong số mệnh, dị nhân các tộc tranh bá năm vực sẽ suy sụp.
Nhân tộc sẽ thay vào, trở thành nhân vật chính của thiên địa, giẫm dị tộc dưới chân, trở thành bá chủ mới.”
“Nhân tộc đương hưng.”
“Còn ta, còn có vị cổ sư Dư Tế này nữa, đều sẽ dẫn đầu Nhân tộc quật khởi, trở thành nhân vật quan trọng khiêu chiến và trấn áp tất cả đại năng dị tộc.”
Hiểu được hết thảy, Nguyên Thủy chấn kinh, xen lẫn vui vẻ.
Ông không thể không hoan hỉ.
Bởi vì ông cũng là một thành viên của Nhân tộc.
Mặc dù ông thành tựu cổ tiên, nhưng địa vị Nhân tộc quá thấp, đa số Nhân tộc đều là nô lệ, bị dị tộc tùy tiện mua bán, lăng nhục, nghiền ép.
Không chỉ có phàm nhân và cổ sư Nhân tộc, ngay cả cổ tiên Nhân tộc, địa vị trong giới cổ tiên cũng rất thấp.
Rất nhiều cổ tiên Nhân tộc thậm chí vẫn là nô lệ của dị tộc.
Cổ tiên Nhân tộc giống như Nguyên Thủy, có thể tự do nhưng không chừng có một ngày sẽ bị cổ tiên dị nhân vây quét.
Nếu bất hạnh bị bắt làm tù binh, làm không tốt cũng sẽ bị biến thành nô lệ dị tộc.
“Ta đã muốn chống lại đến cỡ nào, nhưng cho dù đã trở thành cổ tiên thất chuyển, cũng không phải là đối thủ cổ tiên cường giả dị tộc.
Cho nên ta mới tập trung tinh thần khổ tu, muốn khai sáng ra lưu phái thuộc về mình.”
“Bây giờ cổ Số Mệnh đã biểu hiện, tương lai sẽ thuộc về Nhân tộc chúng ta.
Tương lai ta còn là lãnh tụ cổ tiên Nhân tộc, khai sáng ra Khí đạo, dẫn đầu Nhân tộc quật khởi.”
“Nhân tộc đương hưng.”
“Đây là thiên ý. Đây là đại thế. Đây là nhân tâm.”
Nghĩ đến đây, gương mặt cổ tiên Nguyên Thủy bắt đầu hiện lên sự phấn chấn, áp cổ Số Mệnh vào lòng, cười ha hả.
Ông vui đến phát khóc.
Dư Tế cũng nhếch miệng.
Gã cũng là thành viên của Nhân tộc.
Nhân tộc bị dị nhân áp bách quá lâu, quá lâu, rất khổ.
Thở phào một hơi, Nguyên Thủy thu lại tâm trạng.
Ông nhìn cổ Số Mệnh trong tay, cảm thán:
“Dư Tế, ngươi là công thần của Nhân tộc ta, là Đại công thần.”
“Ngươi lấy được cổ Số Mệnh, mặc dù chúng ta không dùng được, nhưng đây lại là ngọn cờ xí lớn nhất.
Không nói gạt ngươi, ta đã sớm có suy nghĩ muốn chống lại dị tộc, nhưng cổ tiên Nhân tộc chúng ta quá thưa thớt.
Càng khó khăn hơn chính là, số lượng cổ tiên Nhân tộc đa phần đều là nô lệ, làm nô làm tỳ, tựa như sâu kiến, không hề có tôn nghiêm, nhưng lại không dám mạo phạm chủ nhân của mình.
Bởi vì bọn họ biết, so sánh với các tộc dị nhân, bọn họ nhỏ bé, Nhân tộc nhỏ bé đến cỡ nào.”
“Nhưng bây giờ, có cổ Số Mệnh, chúng ta có thể chiêu cáo thiên hạ, để cho tất cả cổ tiên Nhân tộc biết rằng, tương lai là chúng ta, Nhân tộc đương hưng.”
“Cổ Số Mệnh sẽ gọi lên dũng khí bọn họ sớm đánh mất, gọi lên hi vọng trong lòng bọn họ, gọi lên tinh thần chống lại, đồng thời đoàn kết tất cả mọi người lại.”
“Đây là một lá cờ.”
“Đây là chiến kỳ Nhân tộc quật khởi, tranh bá thiên hạ.”
Bên trong tháp Giám Thiên.
Long Công nhẹ nhàng vuốt ve cổ Số Mệnh, giữ im lặng, lệ rơi đầy mặt.
Cổ Số Mệnh hình như con nhện, hai màu trắng đen.
Vốn khí tức rất yếu ớt, còn có một vết thương màu đỏ, gần như muốn cắt nó thành hai nửa. Đây chính là tổn thương Hồng Liên Ma Tôn tạo thành.
Nhưng bây giờ.
Vết thương màu đỏ đã biến mất không còn tung tích, hoàn toàn không chút tổn hại, lẳng lặng nằm sấp, khí tức khỏe mạnh dạt dào.
Sinh tử từ mệnh, thành bại tại trời.
Vạn vật thế gian đều có quỹ tích sinh mệnh tự định, không dung thay đổi. Đây chính là số mệnh. Đối với Tiên Đình, cổ Số Mệnh đại diện cho rất nhiều thứ.
Dựa vào cổ Số Mệnh, tâm tư người thay đổi.
Nguyên Thủy Tiên Tôn dẫn đầu Nhân tộc quật khởi, sáng tạo Tiên Đình.
Dựa vào cổ Số Mệnh, Tinh Túc Tiên Tôn trù tính, Tiên Đình chống cự ba đại Ma tôn.
Dựa vào cổ Số Mệnh, Nguyên Liên Tiên Tôn tiếp nối người trước mở lối người sau.
Tiên Đình từ đầu đến cuối vẫn chiếm cứ bảo tọa thế lực cổ tiên đệ nhất thiên hạ, lù lù bất động, không gì phá nổi.
Cổ Số Mệnh, đối với Tiên Đình, tuyệt không chỉ là một con cổ trùng cửu chuyển, mà còn là tinh thần, là lá cờ tung bay trong lòng cổ tiên Tiên Đình. “Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm rồi...”
Long Công lẩm bẩm.
Bành trướng trong lòng dần dần lắng lại.
Long Công không còn kích động đến toàn thân run rẩy nữa.
Ông như trút được gánh nặng. Đúng vậy, giống như trút được gánh nặng.
Khác với đa số cổ tiên Tiên Đình, chữa trị cổ Số Mệnh đối với Long Công mà nói có nhiều ý nghĩa hơn.
Bởi vì tạo thành tổn hại cho cổ Số Mệnh không phải ai khác mà chính là đồ đệ mà ông dốc lòng chỉ dạy.
Nói cách khác, ông cũng là hung thủ tổn thương cổ Số Mệnh.
Bao nhiêu năm rồi, Long Công vẫn ôm tâm trạng tự trách. Để chữa trị cổ Số Mệnh, để chuộc tội, để sám hối, ông đã không tiếc sinh mệnh thôi động sát chiêu Long Ngự Thượng Tân.
Cho dù ngủ say, ông cũng vẫn lo sợ, bất an. “Hoàn toàn chữa trị được cổ Số Mệnh, ta có thể làm được sao?”
“Nhất định phải chữa trị được nó, nhất định phải làm.”
“Nếu không, ta làm sao đối với với nhị công, làm sao đối mặt với phổ la đại chúng, làm sao đối mặt với hậu bối Tiên Đình, làm sao đối mặt với nhân đạo?”
Đây là âm thanh quanh quẩn trong lòng Long Công rất lâu.
Bây giờ, Long Công rốt cuộc đã làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận