Cổ chân nhân

Chương 2901: Lại cứu Hạ Lâm (1)

Quang mang lóe lên rồi biến mất.
Phương Nguyên bỗng nhiên xuất hiện trên một hải đảo nhỏ.
“Lại đến nơi này rồi.”
Phương Nguyên mỉm cười.
Lần này hắn nhận nhiệm vụ đến hải đảo này, thu thập dầu đen trong cống ngấm dưới biển. Đây là nhiệm vụ đầu tiên hắn nhận khi dò xét cõi yên vui Thương Lam Long Kình kiếp trước, là nhiệm vụ quen thuộc nhất.
“Kiếp này ở cõi yên vui Thương Lam Long Kình rất khác so với kiếp trước.”
“Không chỉ vị trí của Thương Lam Long Kình thay đổi, cổ tiên tham gia cũng tăng hơn.
Nội dung và số lượng nhiệm vụ cũng không còn giống như trước.”
“Ta hoàn thành hơn mười nhiệm vụ mới xuất hiện nhiệm vụ thu thập dầu đen này.”
Kiếp trước, hắn dựa vào nhiệm vụ này cứu được thiếu nữ Giao nhân Hạ Lâm, dùng nàng làm quân cờ đến thành Giao nhân tranh cử thánh nữ, sau đó tìm hiểu nguồn gốc, đến Hối Khốc Hải, cuối cùng tìm được cổ Hối Hận.
Cổ Hối Hận vừa bay vào tay của hắn, thủ đoạn tôn giả trong nháy mắt liền phát động, mang Phương Nguyên đến đảo thạch liên ở dòng sông thời gian.
Nhờ vào điểm này, kiếp trước Phương Nguyên mới vòng qua được Tiên Đình chặn đánh, thành công kế thừa một phần chân truyền Hồng Liên.
Sau khi trùng sinh, hắn đã định ra một kế hoạch càng thêm hoàn chỉnh.
Trong cuộc đại chiến ở dòng sông thời gian, Phương Nguyên phá hủy sáu tiên cổ phòng của Tiên Đình, đánh tan đại trận Trấn Hà Tỏa Liên, giết chết rất nhiều cổ tiên, chỉ có Phượng Cửu Ca và Cửu Linh Tiên Cô là đào thoát.
Cái giá bỏ ra chính là đảo thạch liên đó cũng bị hủy theo.
Không có đảo thạch liên, thủ đoạn của tôn giả bên trong cổ Hối Hận không thể nào phát động.
Lần này, Phương Nguyên dự định công lược cõi yên vui Thương Lam Long Kình, đạt được cổ Hối Hận chỉ là một trong những mục tiêu của hắn mà thôi.
Hòn đảo nhỏ rõ mồn một dưới sát chiêu điều tra của hắn. Đảo nhỏ rất bình thường.
Sản vật trên đảo cũng không nhiều.
Một làng chài nhỏ ở bên trên, còn có một nguyên tuyền phẩm chất không được tốt.
Thôn dân bên trong có một số là cổ sư, đa số đều là phàm nhân.
Phương Nguyên cũng không vội vã tiến vào làng chài, trực tiếp chui vào trong biển.
Trong nước biển có một đám nhện Toa Hải đang đi săn.
Phương Nguyên vòng qua, thâm nhập càng sâu hơn.
Khi đến gần, hắn phát hiện một đám cá mập Tề Bối đang quanh quẩn gần đó.
Thực lực Phương Nguyên trác tuyệt, nhưng cũng không vô cớ ra tay, chỉ ẩn hình biệt tích, đến trước mặt đám dầu đen.
Dầu đen chính là tiên tài, đối với cổ sư mà nói rất có tính uy hiếp.
Một khi bị nhiễm dầu đen, sẽ có một số đạo ngân Thực đạo khắc ấn lên người cổ sư. Đối với cổ sư mà nói, đây thường là phiền phức trí mạng.
Một mặt, bởi vì đạo ngân dị chủng bài xích, thường sẽ khiến cho thực lực của cổ sư khai thác dầu giảm xuống.
Mà cổ sư Thực đạo khai thác dầu thật sự quá ít.
Mặt khác, bản thân cổ sư là phàm thai.
Chỉ một lúc thôi, bọn họ sẽ phải chịu sự đau đớn khi bị dầu đen ăn mòn.
Bên trong cống ngầm, dầu đen giao thoa nhau, giống như một con cự mãng quái dị.
Nó gần như đứng im, nhưng cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện bọn chúng vẫn chậm rãi di chuyển dưới đáy biển như cũ.
Phương Nguyên thôi động thủ đoạn.
Hắn đi đến đâu, dầu đen giống như nước chảy, phân tán bốn phía đến đó.
“Ta nhớ ra hình như là vị trí này.”
Phương Nguyên tách một đám dầu đen, nhưng không phát hiện giao nữ Hạ Lâm như kiếp trước.
Trong lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống.
Có lẽ hắn trùng sinh, việc gặp gỡ Hạ Lâm cũng có sự thay đổi.
Nàng ta không bị vây ở chỗ này nữa. “Rất có thể là ở gần đây.
Dù sao so với kiếp trước, lúc này còn sớm hơn mấy ngày.”
Phương Nguyên suy nghĩ, cũng không từ bỏ, đại lực thôi động thủ đoạn làm tan rã tất cả dầu đen gần đó.
Bên trong dầu đen có không ít thứ, có rất nhiều thi cốt hải thú, còn có khoáng thạch...
Giao nữ Hạ Lâm vảy lam cũng ngất bên trong.
Gương mặt của nàng không giống Tạ Hàm Mạt, nhưng khí chất lại rất giống.
Ánh mắt Phương Nguyên lại hiện lên sự phức tạp.
Hắn nhẹ nhàng thổi một cái, một bọt khí bao lấy Hạ Lâm.
Hạ Lâm được cứu, mí mắt bỗng nhiên nhúc nhích, miễn cưỡng mở ra, sau đó lại tiếp tục hôn mê.
Khi nàng thật sự tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm bên trong một hố nước.
Trời cao biển rộng.
Những tán lá to bè của mấy gốc đại thụ bên cạnh tản ra bóng râm dày đặc.
Giống như cây dù che nắng, bao lại toàn thân của nàng.
Gió nhẹ vuốt ve như đôi bàn tay của tình nhân, khiến Hạ Lâm cảm thấy rất thoải mái.
“Ta không phải vì thu thập dầu đen mà bị nuốt chửng sao?”
Ký ức Hạ Lâm dần dần hiện ra:
“Đúng rồi.
Ta dường như được ai đó cứu.
Dưới đáy biển đen tối, ta mơ hồ nhìn thấy một bóng trắng.”
Cơ thể của nàng vẫn cực kỳ suy yếu.
Hạ Lâm miễn cưỡng chống nửa người trên.
Nàng nhìn xung quanh, cũng không phát hiện được bất kỳ người nào. “Rốt cuộc là ai đã cứu ta?”
Trong lòng nàng càng lúc càng nghi hoặc.
Nàng cúi đầu xuống, liền nhìn thấy nửa người của mình nằm trong hồ nước.
Nước trong hồ rất trong, có thể thấy đáy. Đuôi cá vảy lam của nàng lóe lên ánh sáng trong làn nước.
“Đây nhất định là do ân công bố trí.”
Hạ L. Âm Thầm nghĩ.
Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.
Nước này không phải nước biển, nhưng lại là sắp xếp thỏa đáng cho cơ thể yếu ớt của Giao nhân.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Lúc này, lá cây được đẩy ra, Phương Nguyên bước đến.
“Là ngài cứu ta sao?”
Hạ Lâm mở to mắt, nhìn Phương Nguyên áo trắng, cảm giác rất quen thuộc.
“Ngươi mạng lớn mới được ta trùng hợp phát hiện.”
Phương Nguyên mỉm cười nói.
Hạ Lâm cảm kích vạn phần, đang định đứng dậy cảm ơn, nhưng bị Phương Nguyên đưa tay ngăn lại.
“Bây giờ ngươi vẫn còn rất yếu. Ăn đi.”
Phương Nguyên khẽ vươn tay, một luồng gió xanh bay đến hái một quả giống quả dừa trên cây xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận