Cổ chân nhân

Chương 2523: Vũ Dung chiến Trần Y (2)

Vị cổ tiên Nam Cương đã sớm dựng lên thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất, nhưng chỉ ngăn được nửa hô hấp đã bị băng châm mênh mông bắn thành cái sàng. Sau đó cả đám bị đông kết thành băng, cứng như đá. Quần tiên Nam Cương không khỏi động dung. Vô Không Trận bỗng nhiên thôi phát, xê dịch cổ tiên bên trong cổ trận, hiển nhiên là biến hóa mà Trì Khúc Do đã nói trước đó, phối hợp với củ cải băng mang Thái Cổ, có thể nói lại càng tăng thêm sức mạnh. Gương mặt Vũ Dung hiện lên màu xanh. Ông ta suất lĩnh quần tiên Nam liên từ lúc khai chiến đến nay, đây là lần đầu tiên bị giảm quân số, chân chính có người mất mạng. Trong lòng Vũ Dung gấp lên, muốn tìm kiếm phương pháp ứng đối. Đúng lúc này, dị biến tái sinh. Trong không khí bắt đầu gợn sóng, một luồng sức mạnh Vũ đạo vô hình tràn ngập khó cản, hung hăng chộp lấy một vị cổ tiên Nam Cương khác. “Có ta ở đây, đừng hòng mơ tưởng lặp lại chiêu cũ.” Trong thời khắc quan trọng, La Nhiên kêu to, thôi động một con tiên cổ. Uy năng tiên cổ quyển tịch bốn phía, trong nháy mắt đã ngưng kết thành băng. Quần tiên Nam Cương đều cảm nhận được một sự trói buộc rất mạnh, giống như bị phong ấn bên trong quan tài băng. Tiên cổ thất chuyển Trấn Vũ. Một con tiên cổ thất chuyển hiển nhiên không đối phó được đại trận Tiên Đình nhưng cũng không phải là không có hiệu quả. Tiên cổ Trấn Vũ có thể tranh thủ vài giây quan trọng cho cổ tiên Nam Cương đang gặp xui, giúp cho người này thuận lợi thoát khỏi chỗ cũ. Đại trấn quấy không gian gợn sóng, giống như quái thú há miệng, nhưng lại vồ hụt, chỉ có thể tiếc rẻ biến mất. La Nhiên giải trừ uy năng tiên cổ Trấn Vũ, quần tiên Nam Cương lập tức cảm nhận được trói buộc bản thân “Tình huống khẩn cấp, tại hạ phải ra tay thôi phát tiên cổ Trấn Vũ. Uy năng lan rộng, ảnh hưởng đến chư vị tiên hữu.” La Nhiên vội vàng tạ tỗi. Vũ Dung cười ha hả: “Làm rất tốt.” “Đây chính là tiên cổ Trấn Vũ? Cổ trùng tốt, khắc được đại trận này.” Trì Khúc Do liên tục gật đầu, gương mặt tràn ngập vẻ vui mừng. La Nhiên mỉm cười: “Con cổ này được ta thu hoạch bên trong cống ngầm, không nghĩ rằng có thể lập công ở đây. Có thể thấy được đây chính là thiên ý.” Thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, chưa hề có tiên cổ mạnh nhất, chỉ có cổ tiên mạnh nhất mà thôi. Tiên Đình xây dựng Vô Không Trận, do một số tiên cổ thất chuyển, rất nhiều phàm cổ tạo thành nhưng lại bị một con tiên cổ Trấn Vũ khắc chế. Có tiên cổ Trấn Vũ, quần tiên Nam Cương xông xáo Vô Không Trận, không có gì phải lo lắng. Nhờ phát hiện được biến hóa xê dịch của Vô Không Trận, suy tính của Trì Khúc Do rất có tiến triển. Một lát sau, Trì Khúc Do đã tìm ra được một lỗ thủng bên trong đại trận. Ông ta nói với Vũ Dung: “Trận này của Tiên Đình là phá từ bên trong ra đến bên ngoài, hao tâm tổn trí, chi bằng minh chủ đại nhân lợi dụng lỗ thủng dẫn Vô Hạn Phong từ bên ngoài công phá đại trận, nhất định sẽ dễ dàng hơn.” Vũ Dung thuận theo lỗ thủng, thoải mái cảm ứng được Vô Hạn Phong bên ngoài. Lúc này, cuồng phong quyển tịch, thuận theo lỗ thủng phá vỡ đại trận. Cổ tiên Nam Cương một lần nữa trở lại bên ngoài. Phá liên tiếp sáu trận chỉ tổn thất một người, sĩ khí quần tiên nam liên như hồng. Tình hình chiến đấu lần này khiến người chủ trận cau mày, tâm trạng nặng nề. Người này mặc một bộ thanh bào giống thư sinh nhưng ánh mắt lại tang thương, dường như đã có mấy ngàn tuổi. Không phải ai khác, chính là đại năng bát chuyển Mộc đạo, Thái thượng đại trưởng lão tiền nhiệm của Thiên Liên Phái, truyền nhân Nguyên Liên đương đại. “Không ngờ thế địch lại hung mãnh như vậy. Bây giờ bên ta chỉ còn lại ba trận.” Trần Y trầm ngâm một phen, nói với người bên cạnh: “Thương Thủy tiên hữu, không ngại chúng ta ra tay xuất trận, để hậu phương tranh thủ thời gian trải đại trận.” Bên cạnh ông ta, nữ tiên Bạch Thương Thủy cũng là cổ tiên Tiên Đình, đã từng tham gia đại hội luyện cổ chữa trị cổ Số Mệnh. Bây giờ nàng ta không chút do dự mà đồng ý ngay. Hai người rời khỏi đại trận, đám người Vũ Dung đang điên cuồng công kích trận thứ bảy, ý đồ trực tiếp phá hủy đại trận. Trần Y chắp tay với quần tiên Nam Cương: “Chư hiền Nam Cương, Trần Y Tiên Đình đang ở đây, không biết có ai dám độc đấu với ta không?” Ánh mắt Vũ Dung có chút co rụt lại. Ông ta vung tay, thả tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong ra. Chi tranh bát chuyển, cổ tiên thất chuyển không thể xen tay vào được, nhưng để bọn họ tiến vào tiên cổ phòng, miễn cưỡng cũng có tư cách tham chiến. Thái thượng đại trưởng lão Ba gia Ba Thập Bát cười ha hả: “Trần Y lão nhi, ngươi thoát ra khỏi cái xác rùa đen kia cũng không quá sáng suốt. Hãy để ta tiếp ngươi.” “Khoan đã, đừng trúng tính toán của đối phương. Chúng ta cùng nhau ra tay đi.” Vũ Dung cười lạnh, ra lệnh một tiếng. Nếu Vũ Độc Tú ở đây, nhất định sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của Trần Y, một mình đơn độc tiến lên. Nhưng Vũ Dung và Vũ Độc Tú là hai loại người. Kiêu hùng như ông ta làm sao mà bỏ qua cơ hội quần ẩu người khác? Lúc này, Vũ Dung một ngựa đi đầu, mấy vị cổ tiên bát chuyển, thất chuyển Nam Cương sau lưng khống chế tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong, cùng nhau tiến lên. Trần Y, Bạch Thương Thủy bị mọi người vây công. Bạch Thương Thủy đẩy song chưởng, sóng lớn phô thiên cái địa ép tới. Thân hình Vũ Dung thoắt một cái, chỉ để lại tàn ảnh cỗ cũ, sau đó đột nhiên biến mất vô tung. Ba Thập Bát đứng trước sóng lớn, hét lớn một tiếng, khí thế tăng vọt, một luồng quang huy huyền bí chiếu vào sóng lớn ngập trời. Sau đó, hai cánh sau lưng Dực Hạo Phương bỗng nhiên vỗ một cái, rất nhiều phi vũ như tiễn bện thành mưa tên đầy trời, xuyên thủng sóng lớn, bắn về phía Bạch Thương Thủy và Trần Y. “Đến hay lắm.” Trần Y mỉm cười, cũng không thấy có động tác gì, bên người bỗng nhiên xuất hiện huyễn cảnh đại thụ. Mưa tên của Dực Hạo Phương bắn về phía chỗ sâu trong rừng cây, kích lên một trận chấn động, rất nhiều lá cây vang lên sào sạt. Khí thế Trần Y bốc lên, đang định thừa cơ phản kích, bỗng nhiên biến sắc. Thân hình Vũ Dung lại xuất hiện, xuất hiện sau lưng Trần Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận