Cổ chân nhân

Chương 2092: Người thắng (2)

Gần như tất cả đều động tâm. Bởi vì giá này thấp hơn trước đây rất nhiều, quả thật mê người. Nếu hạ giá nữa thì sao? Người mua đều lắc đầu. Giá đã giảm đến mức không thể giảm hơn được nữa. Người mua khôn khéo nhưng người bán cũng không phải kẻ ngu. Thế là, khi Phương Nguyên một lần nữa hạ giá, tất cả mọi người đều choáng váng. “Ta có nghe lầm hay không? Bên kia lại tiếp tục hạ giá? Hơn nữa còn hạ giá rất nhiều?” “Trời ơi, chuyện gì xảy ra thế?” “Người đó có ngốc hay không?” Người mua đều có chút không dám tin. “Ta mặc kệ hắn có phải ngốc hay không, hay là có mưu đồ gì khác. Tóm lại ta biết cổ Niên của hắn là thật. Hắn hoàn toàn có thể bán với giá này. Nếu bây giờ ta không mua, ta mới là đồ ngốc đấy.” Có cổ tiên hò hét trong lòng. Đây không phải là suy nghĩ của tất cả mọi người sao? Một lượng lớn thần niệm hoặc ý chí cổ tiên bao vây quầy hàng của Phương Nguyên. Tình huống nóng nảy trước nay chưa từng có. Mua, mua, mua. Suy nghĩ của các cổ tiên chính là điều này. Tiện nghi như vậy rất hiếm, nếu không mua thì còn chờ đến khi nào. Trong lòng người mua đột nhiên có một loại cấp bách không hiểu thấu. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn thế?” Biết được tình huống, Tạ Bảo Thụ không thể bình tĩnh được. Với mức giá này, nếu y tiếp tục chạy theo, đồng thời giảm giá, lợi nhuận của y thực sự chỉ có bấy nhiêu. Nếu như nói những năm trước bán cổ Niên, một con cổ Niên có thể kiếm được một trăm, nhưng nếu bây giờ hạ giá giống Phương Nguyên, thì chỉ có thể lãi một con số. Tạ Bảo Thụ vất vả nuôi trồng cây Tang Thương là vì cái gì? Không phải vì muốn nuôi cổ Niên kiếm lợi nhuận sao? Nếu y giảm giá bằng với Phương Nguyên, dự định kiếm tiền ban đầu của y sẽ bị phá hỏng. Giá tiền này đã đột phá ranh giới tâm lý cuối cùng của y. Nếu bán như vậy, chi bằng không bán. “Nhưng...” Tạ Bảo Thụ cau mày, không khỏi trầm tư. Cùng lúc đó, Vương Minh Nguyệt cũng đang lo lắng. Tình huống của nàng cũng giống như Tạ Bảo Thụ. Nếu nàng theo Phương Nguyên, nàng cũng chẳng còn bao nhiêu lợi nhuận. Nhưng chẳng lẽ không bán sao? Sự việc không đơn giản như vậy. Nếu bọn họ không hạ giá theo, hàng hóa Phương Nguyên khổng lồ, cái bánh gato Bảo Hoàng Thiên gần như bị Phương Nguyên một ngụm nuốt sạch. Còn có một khả năng, đó chính là Phương Nguyên cố ý hạ giá, chỉ là một sách lược thương chiến mà thôi. Hắn cố ý giảm nhiều như vậy, một phần là thăm dò người bán khác, một phần khác là khai hỏa thanh danh của mình. “Nếu ta không theo, chính là biểu hiện khiếp nhược, nhưng có thể bảo tồn thực lực. Nếu ta theo, chính là điên cuồng chém giết với người kia.” Vương Minh Nguyệt suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cuộc vẫn quyết định theo đến cùng. Bởi vì trong ba nhà, hàng tồn của nàng là nhiều nhất, vẫn còn có khả năng tiếp tục. Nhưng lúc này, Tạ Bảo Thụ đã dừng bước. Trên thị trường cổ Niên, giá bán của Phương Nguyên và Vương Minh Nguyệt là thấp nhất. Tạ Bảo Thụ đứng thứ hai, Vinh Hân là cao nhất. Hiển nhiên, quầy hàng của hai người sau không ai hỏi thăm. Đa số người mua đều tập trung vào quầy hàng của Phương Nguyên và Vương Minh Nguyệt. Tạ Bảo Thụ đang quan sát. Y muốn biết đây là Phương Nguyên cậy mạnh hay là thực lực của hắn vốn đã mạnh như vậy. Vương Minh Nguyệt rất nhanh khẩn trương. Bởi vì bán giá như vậy, nàng bị thua thiệt rất nhiều, nhưng trong ba người bán lớn, chỉ còn lại mình nàng mà thôi. Vinh Hân ngược lại trở thành người nhàn nhã nhất, nhìn những người khác chém giết. “Hỏa hầu đã đến rồi, đây sẽ là một kích trí mạng.” Phương Nguyên vô cùng tỉnh táo. Thương chiến đến tận đây, hắn đại khái đã thăm dò được ranh giới cuối cùng của ba người kia. Mặc dù chỉ còn lại một mình Vương Minh Nguyệt dây dưa với hắn, nhưng theo thị trường mua bán trước đây, thực lực của ba người này không khác biệt nhau lắm. Cho dù thực lực của Vương Minh Nguyệt cao hơn một chút cũng không cao đến đâu. Nghĩ đến đây, Phương Nguyên lại hạ giá lần nữa. Nhưng hạ giá lần này, hắn không giảm quá nhiều mà chỉ thấp xuống một chút mà thôi. Nhưng hạ giá với biên độ rất nhỏ như vậy lại giống như một thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm vào lòng ba người bán. “Cái này...” Sắc mặt Vinh Hân trắng bệch. Tạ Bảo Thụ nheo mắt, nhìn lên mặt trời u ám. Hai tay Vương Minh Nguyệt nắm chặt, âm thầm nghiến răng, sắc mặt kinh nghi bất định: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?” Lần này Phương Nguyên giảm giá, mặc dù rất nhỏ nhưng lại trí mạng. Bởi vì nó đã vượt qua giá vốn của ba người. Bán cổ Niên thì cũng cần phải có đầu tư. Vinh Hân luyện cổ cần có cổ tài, cần tiên nguyên thôi động phương pháp luyện cổ. Tạ Bảo Thụ trồng cây Tang Thương cũng phải hao tốn nhân lực vật lực. Mặc dù Vương Minh Nguyệt nắm giữ nhánh sông thời gian, bắt giữ cổ Niên hoang dã, nhưng thủ pháp bắt giữ cũng cần tiên nguyên. Đồng thời còn phải duy trì và bảo vệ nhánh sông thời gian, cũng cần đầu tư tiền bạc. Giá bán thấp hơn chi phí bỏ ra, chẳng khác nào lỗ vốn. Thường là hàng bán không được, cần tiền vốn xoay vòng, rơi vào đường cùng mới làm như vậy. Nếu sử dụng chiêu này trong thương chiến, cạnh tranh người khác còn không ra hồn, bản thân mình đã phun máu ba lần. Một chiêu này quá ác. Hung ác đối với người khác, còn hung ác với chính bản thân mình. Vương Minh Nguyệt bị dọa. Lần này nàng không dám theo đến cùng nữa. Nếu theo, nàng ta chính là đồ ngốc. Loại cổ trùng này lại đi bán lỗ vốn? Đây là khái niệm gì chứ? Ngay cả người mua cũng ngẩn cả người. Giá này đã vượt qua khỏi suy nghĩ cực hạn của bọn họ. Bọn họ chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được. Nhưng các cổ tiên cũng kịp phản ứng. Bảo Hoàng Thiên ầm vang. Rất nhiều cổ tiên vây quanh sạp hàng của Phương Nguyên, cảnh tượng náo nhiệt trước nay chưa từng có. Đây không phải là khái niệm mua. Mà là khái niệm kiếm tiền. Mua giá cổ Niên với giá như thế này, so với giá cả trước đây, chính là bản thân kiếm tiền. Rất nhiều giao dịch được tiến hành, ngay cả những người đã mua cổ Niên trước đó cũng không kềm nén động tâm, một lần nữa nhào đến mua tiếp. Buôn bán của Phương Nguyên có thể nói là đắt vô cùng. Trái lại ba nhà kia lại là thảm đạm như mây, vắng như chùa bà Đanh. Nhưng đến lúc này, ba người bán ngược lại không vội. “Rốt cuộc người mới này có lai lịch gì? Thế công mãnh liệt như vậy, nhưng chỉ sợ lần này không trụ nổi lâu. Haha.” “Quan sát. Tiếp tục quan sát.” “Ta không tin hắn có thể duy trì giá cổ Niên thấp như vậy từ đầu đến cuối.” Cả ba người bán đều chờ Phương Nguyên duy trì không nổi. Nhưng Phương Nguyên lại không có khái niệm duy trì không nổi. Bởi vì hắn đang sử dụng tiên cổ Tự Thủy Lưu Niên, có thể sản xuất hàng loạt cổ Niên. Cái giá cần bỏ ra chỉ là thôi động tiên nguyên bát chuyển mà thôi. Đối với Phương Nguyên mà nói, hắn có vốn. Chi phí của hắn bỏ ra cũng không nhiều bằng người khác. Nếu ba người kia vốn bỏ ra là mười, như vậy chi phí của hắn chỉ có thể là ba hay bốn mà thôi. Người người đều có thể bán cổ Niên. Hàng của bốn nhà cũng không kém nhau nhiều về chất lượng. Bản chất của thương chiến giảm giá thật ra chính là so đấu giá vốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận