Cổ chân nhân

Chương 2090: Bảo Hoàng Thiên chấn động

Người mua vui vẻ ra mặt. Dù sao thương chiến, người được lợi vẫn là bọn họ. Bọn họ cứ việc ngồi im, nhìn một trận long tranh hổ đấu, cũng là một chuyện vui khó có được. Cùng một mức giá, đương nhiên Phương Nguyên không thể cạnh tranh với ba nhà còn lại, cũng không có sức mà cạnh tranh. Nhưng khi hắn hạ giá thấp hơn ba nhà kia, ưu thế của hắn sẽ càng lớn. Dù sao, hàng của Phương Nguyên cũng rất tốt, giá cả lại thấp, chẳng lẽ đám cổ tiên kia lại não tàn đến mức đi mua đắt hơn sao? Cho nên, một ngày tiếp theo, Phương Nguyên vẫn buôn bán đắt như cũ, ba nhà còn lại thì không người hỏi thăm. Sau khi nhận được tin tức, cổ tiên Trung Châu Vinh Hân mỉm cười, đương nhiên là cười lạnh. Hắn ta nói với hai người còn lại: “Thú vị, người này muốn chơi một trận chiến giá cả với chúng ta.” Vương Minh Nguyệt nói: “Đã nhiều năm như vậy rồi, còn chưa có ai có thể rung chuyển địa vị của ba chúng ta. Lần này ta ngược lại muốn xem xem người này đấu đến đâu.” Tạ Bảo Thụ phụ họa: “Vậy chúng ta cũng hạ giá theo đi.” Không có chuyện gì để nói. Khi Phương Nguyên một lần nữa hạ giá, ba nhà còn lại cũng nhanh chóng hạ giá theo, giá cả không khác của Phương Nguyên một chút nào. Những do dự trước đó đã qua đi. Nếu Phương Nguyên đã chủ động khai chiến, cổ tiên ba nhà còn lại cũng không sợ hãi chút nào mà lao theo. Lần hạ giá thứ hai. Bên trong Bảo Hoàng Thiên nhấc lên một trận thảo luận nho nhỏ. Các cổ tiên còn lại cũng trở nên hưng phấn. Bởi vì bọn họ biết, lần hạ giá thứ hai này chỉ được xem là bắt đầu của một trận thương chiến. Tiếp theo sẽ còn lần hạ giá thứ ba, thứ tư. “Nhưng phải xem bên thứ tư thần bí kia lựa chọn hạ giá lúc nào.” Bất kỳ một lần hạ giá nào đối với người bán mà nói đều tương đương với một lần cắt thịt. Trước đó, người bán thứ tư muốn dẫn phát chiến tranh, ba nhà còn lại không chút sợ hãi. Ngươi muốn chơi thì ta bồi ngươi chơi đến cùng. “Không sai, tiếp theo rất có thể là lần hạ giá thứ ba, nhưng không biết là khi nào.” Cổ tiên quan chiến giao lưu với nhau. Nói chung, trong mấy cuộc thương chiến này, hạ giá là điều rất thường gặp, nhưng giữa những lần hạ giá đều có khoảng cách với nhau. Bởi vì người bán cần quan sát thị trường, cần thời gian để suy nghĩ và định đoạt. Hạ giá là một thanh kiếm hai lưỡi. Mặc dù có thể đánh được đối thủ cạnh tranh, nhưng cũng sẽ thương tổn đến lợi ích của mình. Nếu tình huống mua bán của nhà mình không tệ lắm, vậy thì không cần hạ giá nữa. Dù sao cũng phải bảo tồn lợi ích bản thân. Nếu tiếp tục hạ giá, cho dù có bán nhiều hơn nữa cũng chưa chắc kiếm được nhiều. Dù sao đối thủ cạnh tranh cũng sẽ hạ giá theo. Nếu người bán không nhượng bộ, ngươi hạ giá ta hạ giá. Người giảm xuống đến đáy, ta cũng sẽ giảm xuống đến đáy, rất có thể sẽ đồng quy vu tận. Nhưng đối với cổ tiên mà nói, tình huống người bán đồng quy vu tận gần như không có. Người bán đương nhiên không phải kẻ ngốc, bán đồ chính là muốn thu lợi nhuận. Nếu đồng quy vu tận với nhau, bản thân chẳng chiếm được chỗ tốt, vậy thì bán làm gì? Người bán khôn khéo, người mua cũng chẳng kém cạnh. Ba người bán hạ giá, sau khi ổn định giá với Phương Nguyên xong, bọn họ cũng không bán được hàng quá nhiều. Bởi vì điểm chính trong cuộc thương chiến này chính là Phương Nguyên. Sau khi Phương Nguyên chủ động hạ giá, bọn họ vẫn sẽ mua của Phương Nguyên. Vì sao? Đầu tiên, giá tiền thì Phương Nguyên thấp hơn, mua vào càng có lợi. Sau đó là cổ vũ Phương Nguyên, tạo áp lực cho ba nhà kia tiếp tục hạ giá. Cuối cùng, Phương Nguyên kiểu gì cũng không chống đỡ nổi. Hắn chủ động hạ giá, tất nhiên sẽ phải ăn thiệt. Nhưng sau khi giảm xuống mức giá quá thấp, người mua là người chiếm tiện nghi nhiều nhất. Nếu bốn bên bằng giá, đa số người cũng sẽ không mua hàng của Phương Nguyên nữa. Thương chiến là một hình thức của đánh cờ. Lần hạ giá thứ hai, bốn phương một lần nữa ổn định giá. Hành động của Phương Nguyên lại nằm ngoài dự liệu. Hắn tập trung chú ý vào Bảo Hoàng Thiên, khi ba người kia hạ giá, hắn lập tức có ứng đối, một lần nữa hạ giá. “Ồ?” Rất nhiều người vì thế mà cảm thấy kinh ngạc. Phản ứng của Phương Nguyên không khỏi quá nhanh đi. Tốc độ nhanh này khiến cho rất nhiều người hữu tâm cảm nhận được thái độ cường ngạnh của Phương Nguyên. “Khí thế đối phương hung hăng thật.” Vinh Hân cảm khái. Hắn ta cảm nhận được áp lực rất lớn, bởi vì trong bốn bên bán hàng, hắn ta là người trữ hàng ít nhất. Loại thương chiến này đánh đến cuối cùng, thường giá hàng hóa sẽ giảm xuống rất nhiều, lúc đó sẽ dẫn phát một đợt mua sắm lớn. Nếu hàng hóa quá ít, người bán sẽ rơi vào tình huống lúng túng. Người khác muốn mua hàng của ngươi nhưng ngươi lại không có hàng? Sớm bị loại thì không nói, nhưng người mua sẽ cảm thấy thực lực của ngươi yếu kém. Danh tiếng tích lũy nhiều năm sẽ bị hao tổn. Vinh Hân đương nhiên không muốn tình huống này phát sinh. Hắn ta vừa thúc giục người khác dốc hết toàn lực luyện chế cổ Niên, bổ sung cho nguồn cung, vừa nghĩ có nên hạ giá thêm một lần nữa hay không. Cụ thể mà nói, biên độ hạ giá lớn một chút sẽ khiến cho đối phương chùn bước, đối thủ cạnh tranh không dám theo. Bởi vì hạ giá như vậy sẽ bị thua thiệt rất nhiều. Nhưng biên độ không quá lớn, ít nhất sẽ để cho người mua cảm thấy còn có thể quan sát. Chỉ cần tranh thủ đủ thời gian, Vinh Hân sẽ bổ sung được nguồn cung, tranh thủ chiến thắng trong cuộc thương chiến cuối cùng. “Nhưng, nếu ta chủ động hạ giá trên phạm vi lớn, hai nhà kia sẽ đoán được hàng tồn của ta không nhiều.” Vinh Hân không khỏi do dự. Bởi vì hắn ta nghĩ rằng chiêu này sẽ giúp cho mình vượt qua khó khăn. Hai nhà còn lại, kinh nghiệm đều rất phong phú, cũng rất có khả năng sẽ đẩy ngược về phía hắn ta. Dù sao, suy tính mấy thứ này cũng không phải việc khó. Chỉ cần là người có kinh nghiệm phong phú đều sẽ có loại mẫn cảm này. Nhưng nếu Vinh Hân làm như vậy, chính là tự bại lộ bản thân, rất có thể dẫn đến bản thân sớm bị loại. Cho nên, Vinh Hân không chỉ do dự mà còn đau đầu. Hắn ta cảm thấy rất đau đầu. Bởi vì hắn ta không chỉ cần cân nhắc đến tâm lý mua bán của hai bên, hơn nữa còn phải luôn chú ý những đối thủ cạnh tranh. Trong lúc hắn ta đang do dự, Tạ Bảo Thụ và Vương Minh Nguyệt đã giảm giá. Kết quả giảm giá vẫn giống như trước đó, duy trì giá bán cân bằng với Phương Nguyên. Hàng của hai người rất đủ, nhất là Vương Minh Nguyệt, cho nên bọn họ không vội cũng không hoảng hốt. Phương Nguyên đã muốn khai chiến, muốn hạ giá, bọn họ sẽ phụng bồi đến cùng. Dù sao chỉ cần cùng một giá, người mua sẽ mua hàng của bọn họ. Đây là ưu thế rất lớn. Đây là lần ổn định giá thứ ba. Nhận được tin tức này, Phương Nguyên cười ha hả, ánh mắt tràn ngập hàn quang: “Đã như vậy, ta sẽ tăng lớn bộ pháp thôi.” Thế là hắn một lần nữa hạ giá. Mà lần hạ giá này, biên độ giảm xuống rất lớn, lớn hơn so với trước đó rất nhiều. Bên trong Bảo Hoàng Thiên lại dẫn phát một trận oanh động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận