Cổ chân nhân

Chương 1764: Cổ Tình Yêu (1)

Ông mở cặp mắt già nua của mình ra, nhìn ba vị cổ tiên trước mặt, thở dài nói:
“Đây là sinh mệnh cuối cùng của ta.
Chân Long Thiên Thủy cũng không có tác dụng quá nhiều, một cân là đủ, nhiều hơn nữa chính là lãng phí.
Ta cảm giác được có người đang sử dụng phương pháp luyện cổ Nhân Như Long của ta. Ta ngửi được hương vị vận mệnh, cho nên không thể không tỉnh lại.”
“Ngài... ngày là Long Công?”
Tử Vi Tiên Tử mở to mắt, cứng lưỡi nói.
“Hổ thẹn, chính là lão hủ.”
Trong mơ mơ màng màng, Triệu Liên Vân được đưa đến một mật thất không lớn. “Đây là nơi nào?”
Nàng mở hai mắt nhìn xung quanh. Mật thất này rất yên tĩnh, có một sự tĩnh mịch sâu đến tận xương tủy, dường như xuyên qua thật sâu từng viên gạch, từng tấc đất trên vách tường. Mật thất không sáng.
Một sự ảm đạm.
Ánh nến như tơ như lụa quấn quanh bên trong, miễn cưỡng để Triệu Liên Vân nhìn thấy. “Đến đây.”
Từ trong tia sáng truyền đến một âm thanh già nua.
Triệu Liên Vân theo lời bước về phía âm thanh đó.
Đến gần, nàng phát hiện người phát ra âm thanh là một người rất lớn tuổi. Bà chính là Thái thượng đại trưởng lão Linh Duyên Trai.
Thái thượng đại trưởng lão dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Triệu Liên Vân, rồi lại nhìn con cổ Tình Yêu trên vai nàng.
Ánh mắt bà hơi lay động nhưng rất nhanh bình thường trở lại.
“Quỳ xuống!”
Thái thượng đại trưởng lão nói.
Triệu Liên Vân chỉ cảm thấy, mặc dù bà lão này tuổi tác đã cao cũng không có gì lạ, nhưng trong lần gặp mặt đầu tiên lại phát ra một sự uy nghi vô thượng. Trong giọng nói bình thản lại chứa đựng một sức mạnh khiến người ta không thể không phục. Vì thế, Triệu Liên Vân cúi đầu.
Nàng nhìn thấy có một cái bồ đoàn trên nền gạch.
Hai đầu gối của nàng quỳ xuống bồ đoàn, nửa người trên thẳng, ánh mắt nhìn chăm chú bà cụ. Bà cụ lại nói:
“Nhìn ngay phía trước.”
Triệu Liên Vân nhìn về phía trước.
Tia sáng trong mật thất đột nhiên sáng lên. Triệu Liên Vân a một tiếng, không khỏi mở to mắt.
Bởi vì nàng nhìn thấy rõ ràng, trên vách tường phía trước nàng treo rất nhiều những thẻ bài ngọc nhỏ.
“Đây đều là cổ Mệnh Bài.
Trên bảng hiệu là tên của từng người, đều là tiên tử của Linh Duyên Trai.
Từ đời thứ nhất cho đến nay...”
Thái thượng đại trưởng lão chậm rãi nói.
Hô hấp Triệu Liên Vân đột nhiên trở nên dồn dập.
Ánh mắt nàng liếc nhìn vách tường, vô số cổ Mệnh Bài khiến cho nàng nhìn hoa cả mắt. Trên cùng phía bên trái chỉ có một mệnh bài, bên trên là tên của tiên tử đời thứ nhất, Thủy Ni. Tiên tử đời thứ hai là Tuân Vũ.
Tiên tử đời thứ ba là Huệ Tâm. ....
Nàng còn nhìn thấy những cái tên rất quen thuộc như Mặc Dao, Liên Hương...
Triệu Liên Vân nhìn những cái tên này, hô hấp càng trở nên khó khăn.
Nàng giống như một đứa bé đang ngửa mặt nhìn bầu trời, nhìn đâu đâu trên bầu trời cũng là những ngôi sao nhấp nháy. Nàng biết, tên của những người này đều là minh tinh trong giới cổ tiên. Tiên tử mỗi một thời đại của Linh Duyên Trai đều nổi tiếng trong giới cổ tiên Trung Châu.
Bọn họ siêu phàm thoát tục, tài năng hơn người, giống như từng viên trân châu nối liền nhau, tạo thành một tấm vải lịch sử huy hoàng từ lúc Linh Duyên Trai lập phái đến nay.
Triệu Liên Vân nhìn ngây ra, lúc này, Thái thượng đại trưởng lão mới lên tiếng:
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tiên tử đương đại của Linh Duyên Trai ta.
Cổ Mệnh Bài của ngươi sẽ được treo ở vị trí cuối cùng trên tường.”
Tim Triệu Liên Vân như dừng lại.
Nàng mở to hai mắt nhìn bà cụ bên cạnh, trong giọng nói vui mừng xen lẫn vô số nghi hoặc:
“Tại sao lại như vậy? Ta không phải đang nằm mơ chứ? Dựa theo quy củ của Linh Duyên Trai, ta còn chưa đủ tư cách, ta...”
Nàng nói đến đây, bỗng nhiên nhớ đến điều gì.
Sau đó nàng nhanh chóng chuyển ánh mắt nhìn cổ Tình Yêu trên vai của mình:
“Chẳng lẽ là vì con cổ này sao?”
Thái thượng đại trưởng lão gật đầu:
“Đây chính là cổ Tình Yêu. Ngươi đã được cổ Tình Yêu thừa nhận.”
Triệu Liên Vân từ lúc hôn mê đến khi tỉnh lại, đã ở trong mật thất này.
Nàng cũng không biết cổ Tình Yêu có hình dạng gì. Nhưng nàng biết cổ Tình Yêu là cổ trấn phái của Linh Duyên Trai.
“Chẳng lẽ đây chính là cổ Tình Yêu sao?”
Thân hình Triệu Liên Vân hơi run rẩy, giọng nói cũng lạc đi. Thái thượng đại trưởng lão một lần nữa gật đầu.
Triệu Liên Vân thở dốc mấy lần.
Sự vui mừng đột ngột giáng xuống người nàng, sau đó nhanh chóng tràn ra, khiến cho nàng có cảm giác như bị một quả bánh hạnh phúc đập trúng đầu. Nhưng hạnh phúc này đến quá đột ngột, quá to lớn, nàng thậm chí không dám vui sướng mà lại sợ hãi và bất an.
Nàng sợ tất cả chỉ là giả.
Nàng lo lắng tất cả chỉ là giấc mộng sau khi nàng hôn mê.
Nàng mở to mắt, khẩn trương hỏi Thái thượng đại trưởng lão:
“Vì sao vậy?”
Câu hỏi vì sao bao gồm rất nhiều vấn đề. Vì sao cổ Tình Yêu lại chọn nàng? Vì sao nàng lại trở thành tiên tử Linh Duyên Trai? Hết thảy phát sinh là vì cái gì? Thái thượng đại trưởng lão cũng không trực tiếp trả lời, chỉ thở dài một tiếng, sau đó ung dung nói:
“Ngươi chắc cũng đã đọc qua Nhân Tổ Truyện, trong đó có một chương có nhắc đến chuyện này.” Nhân Tổ nhận được tình yêu, dũng khí và phản bội.
Ông không còn vì sợ hãi mà không cách nào tiến lên được nữa. Ông tiếp tục đi về phía trước.
Một ngày, ông đang đi trên đường, chợt nghe được đằng sau có âm thanh truyền đến:
“Nhân Tổ, ta có thể tìm đến ngươi rồi. Ngươi đi chậm chờ ta một chút.”
Nhân Tổ liền dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy một người Tuyết chạy đến trước mặt ông. “Ngươi có chuyện gì thế, người Tuyết?” Nhân Tổ tò mò hỏi. Người Tuyết thở hồng hộc:
“Nhân Tổ ơi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi. Ta là người Tuyết cường đại nhất trong bộ tộc.
Người Tuyết sợ lửa, ta lại muốn chứng minh không phải như vậy. Ta hành tẩu thiên hạ, chinh phục lửa Quang Minh Hoa Luân trên trời, lửa Thanh Thần Thạch Lô dưới đất, còn có Kinh Đào Thăng Long dưới biển.
Nhưng gần đây ta nghe nói, trên thế giới này có một loại lửa thứ tư, gọi là lửa tình yêu. Một khi bốc cháy, có thể thiêu đốt sinh mệnh trong thiên hạ thành tro bụi.
Ta không tin. Ta nghe nói ngươi vừa mới có được cổ Tình Yêu, cho nên ta muốn thử một lần.”
“Lửa tình yêu?”
Nhân Tổ cảm thấy hiếu kỳ. Đây là lần đầu tiên ông nghe nói đến. Thế là, ông gọi cổ Tình Yêu ra, hỏi: “Cổ ơi cổ, ngươi có thể phát ra lửa tình yêu sao?”
Cổ Tình Yêu đáp:
“Ta có thể nhưng lại không thể?”
Nhân Tổ và người Tuyết cảm thấy kỳ quái, liền hỏi:
“Cái gì gọi là có thể lại không thể?”
Cổ Tình Yêu giải thích:
“Ta có thể, bởi vì muốn phát ra lửa tình yêu, thiếu ta là không được. Ta không thể, bởi vì chỉ có mình ta không thì không đủ, còn phải có hai trái tim nữa.”
“Hai trái tim?”
Người Tuyết hơi lo lắng.
Nàng móc trái tim trong lồng ngực của mình ra.
Trái tim này vừa lớn lại rất cường ngạnh, tản ra một sự uy áp.
Người Tuyết nói:
“Đây là trái tim chinh phục của ta.
Đáng tiếc ta chỉ có một trái tim.”
Nhân Tổ nói:
“Không sao, ta cũng có.”
Nhân Tổ vốn có một bản tâm nhưng ông đã giao bản tâm này cho cổ hi vọng.
Về sau ông lại có một quả tim cô độc, bên trong sống cổ Tự Kỷ.
Ông còn một quả tim không cam lòng. Thế là, ông móc quả tim không cam lòng ra.
Quả tim không cam lòng khô quắt, vừa gầy lại vừa nhỏ. Bởi vì tâm huyết của quả tim này không có.
Nhân Tổ đã từng trong vực sâu Bình Phàm, sử dụng gần hết tâm huyết của mình đổ vào cây Thành Tựu.
Cổ Tình Yêu bay vào trong quả tim không cam lòng, sau đó bay ra, rồi bay đến quả tim chinh phục, một lần nữa bay ra ngoài.
Nó bay đến giữa không trung, lên tiếng:
“Được rồi, bây giờ các ngươi muốn lửa tình yêu thì chạm hai quả tim lại với nhau đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận