Cổ chân nhân

Chương 2391: Công thủ (1)

Nào biết Thanh Dạ chậm rãi lắc đầu, sắc mặt nặng nề vô cùng:
“Ta cũng biết cũng có thể phỏng đoán được ảo diệu thủ đoạn của các người.
Nhưng chỉ sợ lần này sát chiêu của các người vô dụng rồi.”
Ba người kia kinh ngạc, vội hỏi:
“Ý của đại nhân là gì? Xin nói rõ.”
“Đây là sát chiêu của Bạc gia, năm đó khiến cho toàn bộ Trung Châu phải sợ hãi, có tên là Quang Âm Phi Nhận.”
Thanh Dạ nói, biểu hiện phức tạp, khó nén nổi sự khiếp sợ.
“Cái gì?”
“Chính là chiêu này.”
Ba Tuần Tử biến sắc, người nào cũng run lên, không còn vẻ ung dung như trước đó. “Không, không thể nào.
Không phải chiêu này đã thất truyền rồi sao?” Thượng Tuần Tử lắc đầu không ngừng, không tin lời Thanh Dạ nói. “Nhưng sự thật chính là như thế, ngừng truy kích đi.”
Thanh Dạ hít sâu một hơi, sắc mặt đau thương nói. “Đại nhân.”
Cổ tiên thất chuyển còn lại lập tức kêu to.
Phương Nguyên rõ ràng đang ở trước mắt, cơ hội lần này tốt biết bao nhiêu.
Giết được ma đầu đó, công lao sẽ rất lớn.
Nếu thả hắn đi, chúng tiên sẽ chịu tội không nhỏ.
Nhưng Thanh Dạ đã quyết tâm. “Trong ba tòa tiên cổ phòng, tốc độ của thuyền Hằng là nhanh nhất, nhưng phòng ngự lại khá yếu kém.
Các ngươi cũng nhìn thấy đó, không chống đỡ được Quang Âm Phi Nhận của Phương Nguyên đâu.”
“Chúng ta cứ đuổi tiếp, sẽ chỉ khiến Phương Nguyên giết từng người chúng ta, chi bằng giao luôn thuyền Hằng cho hắn.
Còn nữa, tiên khiếu của ta là không khiếu, nhưng các người vẫn còn tích lũy, không thể tẩm bổ cho tên ma đầu đó được.”
Nếu lúc này ngoài thuyền Hằng còn có tiên cổ phòng khác, Thanh Dạ có lẽ sẽ tiếp tục truy sát.
Nhưng tình huống lúc này, truy sát hoàn toàn không có hi vọng thắng lợi. ...
Phù! Phương Nguyên thở ra một hơi, chậm rãi mở hai mắt ra. Đây là một cái hố nhỏ dưới mặt đất, trên vách động đốt lên từng điểm u hỏa, hình thành trận pháp thiên nhiên.
Mặc dù phòng ngự không mạnh nhưng cũng có được tác dụng cảnh báo rất tốt.
Phương Nguyên bị trúng mai phục của Tiên Đình bên trong dòng sông thời gian, dốc hết sức chém giết, cuối cùng giết ra một đường máu.
Sau khi hất đám người Thanh Dạ, Phương Nguyên thuận một đường theo nhánh sông thời gian đến bên ngoài Nam Cương.
Nam Cương chính là đại bản doanh của Ảnh Tông.
Tử Sơn Chân Quân đã từng bố trí lỗ nhỏ u hỏa ở khắp mọi nơi.
Phương Nguyên sử dụng sát chiêu Định Tiên Du, tùy ý chọn ra một cái, tiềm ẩn, nghỉ ngơi chữa thương.
Mặc dù hắn có Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu nhưng cũng không che giấu toàn bộ hành trình, còn phải dựa vào sát chiêu Đông Cầu.
Không đề cập đến kịch chiến Lệ Hoàng, trên đường đào vong, Phương Nguyên cũng phải tiếp nhận công kích điên cuồng của ba tòa tiên cổ phòng, bị thương không nhẹ.
Phương Nguyên kiểm tra tiên khiếu chí tôn của mình một phen rồi chậm rãi đứng dậy.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng trong lỗ nhỏ, hắn đã khỏi hẳn.
Nhân tố quan trọng vẫn là bên trên tiên thể chí tôn, đạo ngân không bài xích lẫn nhau. Điều này khiến hiệu quả chữa thương của Phương Nguyên trở nên kinh người.
Tiên nguyên Bạch Lệ bên trong tiên khiếu cũng được tăng thêm, nhưng nói chung vẫn ở mức thấp.
Phương Nguyên chắp hai tay sau lưng, dạo bước trong lỗ nhỏ.
Hắn đang suy nghĩ thế cuộc trước mắt, lông mày càng cau chặt hơn.
Lần này, hắn xem như bị một cú ngã nhào bên trong dòng sông thời gian, dùng từ “hiểm tử hoàn sinh” để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Trong lòng Phương Nguyên không hề có cảm giác nghĩ lại mà sợ, hay may mắn gì cả.
Ngược lại, tình huống đó cũng nằm trong đánh giá của hắn.
Thực lực Tiên Đình thật sự quá hùng hồn.
Thời gian Phương Nguyên quật khởi cũng không bằng con số lẻ lịch sử Tiên Đình.
Nội tình hùng hậu như vậy, chỉ cần dùng lực một chút là đã có thể khiến Phương Nguyên không chịu nổi.
Phá vây chiến bên trong dòng sông thời gian mấy ngày trước chính là minh chứng tốt nhất.
Trước đó, Phương Nguyên có ưu thế ứng đối Tiên Đình là bởi vì hắn tập kích, khiến Tiên Đình không kịp chuẩn bị.
Hắn vẫn luôn duy trì bí mật, khiến Tiên Đình không có chỗ xuống tay.
Phương Nguyên vẫn dồn hết tâm lực, giành giật từng giây, thực lực không ngừng một đường hát vang, khiến mỗi lần Tiên Đình ứng đối đều phạm sai lầm.
Nhưng khi Tiên Đình điều tra được nội tình Phương Nguyên càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng coi trọng, cho đến khi đối cứng, thực lực Phương Nguyên lập tức trở nên đơn bạc.
Tiên Đình mạnh không chỉ ở nội tình thực lực bản thân, quan trọng nhất đó chính là thống nhất ý chí.
Thực lực Chính đạo Nam Cương thật ra rất hùng hậu.
Nhưng gia tộc san sát, kết cấu lỏng lẻo, đối mặt với Phương Nguyên khó mà có thủ đoạn.
Tiên Đình vẫn luôn bốn phía đuổi đánh Phương Nguyên.
Nếu không phải Phương Nguyên xảo trá khó lường, đa mưu túc trí, đổi lại cổ tiên Ma đạo khác, sớm đã bị Tiên Đình bắt hoặc giết rồi.
Thời gian trôi qua, Tiên Đình đóng giữ bên trong dòng sông thời gian tất nhiên sẽ càng lúc càng mạnh.
Phương Nguyên thu hoạch chân truyền Hồng Liên sẽ càng lúc càng xa vời. Đối mặt với con quái vật khổng lồ như thế, Phương Nguyên còn có thể làm sao? “Tiên nguyên Bạch Lệ gần như hao hết không còn.”
“Sông Nghịch Lưu cũng chỉ còn lại một chút, bị Lệ Hoàng tiêu hao rất nhiều, rất khó mà sử dụng tiếp.”
Không giống như núi Đãng Hồn, cốc Lạc Phách có sát chiêu cửu chuyển Ngay Ngắn Rõ Ràng, có thể lợi dụng cổ Giang Sơn Như Cũ tiến hành phục hồi lại, sông Nghịch Lưu thì khó rồi.
Phương Nguyên không thiếu thủ đoạn khôi phục, nhưng bất luận thế nào, đó cũng sẽ là một công trình khổ đại.
Có thể đoán được trong tương lai rất lâu, Phương Nguyên khó mà ỷ vào thủ đoạn Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu này nữa.
Thiếu Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu, nhưng tu vi Phương Nguyên đã tấn thăng bát chuyển, cộng thêm thủ đoạn của Hạ Tra, trước sau thực lực tăng lên không ít.
“Chỉ là lần này, thủ đoạn của ta bại lộ quá nhiều rồi.”
Niên thú Thái Cổ, sát chiêu Xuân Tiễn, Hạ Phiến bại lộ đều nằm trong kế hoạch của Phương Nguyên.
Nhưng Ngũ Chỉ Quyền tâm Kiếm, Quang Âm Phi Nhận bị bại lộ khiến Phương Nguyên cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nhưng điều này cũng không còn cách nào.
Bên trong phá vây chiến, Phương Nguyên không thể không dùng hết thủ đoạn.
Nếu che giấu, chỉ sợ lúc này đã thân tử đạo tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận