Cổ chân nhân

Chương 2850: Ta sẽ chịu trách nhiệm (1)

Nha hoàn kiên trì nói:
“Tiểu thư lo lắng cho lữ trình kế tiếp? Không phải ác tặc kia đã bị tiểu thư đánh chạy rồi sao? Theo nô tỳ thấy, trong mười đại tài tử chúng ta đã chọn ra tám người.
Hai người còn lại, chúng ta tùy tiện chọn không được sao?”
Tô Kỳ Hàm lắc đầu:
“Ngươi không hiểu đâu.
Chuyện chọn lựa thập đại tài tử không chỉ là thánh chỉ, mà còn liên quan đến hưng thịnh của Tô gia ta trong tương lai.”
Nha hoàn chu miệng nói:
“Tiểu thư, nô tỳ không hiểu những đạo lý lớn của triều đình, nhưng tiểu thư nhất định phải uống thuốc cho nô tỳ.”
Tô Kỳ Hàm cười khổ:
“Ta bị thương, thuốc bình thường có hiệu quả gì chứ? Nhưng trò chuyện để an ủi, không uống cũng được.”
Nha hoàn giậm chân:
“Tiểu thư, người đừng có gạt nô tỳ.
Thuốc này không có hiệu quả gì đối với thương thế của người, nhưng từ nhỏ người đã bị hội chứng lạnh, nếu không dùng thuốc làm ấm cơ thể, nhất định sẽ tổn thương phổi do giá rét.
Cho nên, thuốc này người nhất định phải uống hết.”
“Được rồi, được rồi, lấy ra đi.”
Tô Kỳ Hàm không có cách nào đối với nha hoàn thiếp thân, đành phải nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch.
Nàng vừa mới uống xong, liền nghe âm thanh cuồng tiếu.
Sau đó một bóng người bịch một tiếng, đánh vỡ mặt nước, nhảy lên boong tàu.
“Là ai?”
“Lại là ác tặc ngươi.” Thị vệ trên thuyền lập tức ra tay vây công người đến.
Người đến vô cùng cường hãn, một trận loạn đả, đánh cho đám hộ vệ đến thất linh bát lạc.
“Các ngươi không phải đối thủ của gã đâu, tạm thời lui ra đi.”
Gương mặt Tô Kỳ Hàm tràn ngập vẻ ngưng trọng, dậm chân bay về phía trước, chuẩn bị nghênh chiến.
Gương mặt người đến toàn là vẻ dữ tợn, lưng hùm vai gấu, làn da toàn thân có màu xanh đen giống như da cá mập, là hiệu dụng của cổ Sa Bì.
“Tô tiểu thư.”
Gã cười, lộ ra hàm răng bén nhọn, lại càng trông hung ác hơn. Tô Kỳ Hàm cười lạnh:
“Sa Phỉ, cách đây không lâu ngươi đã thua trong tay của ta, chưa nhận đủ bài học hay sao mà bây giờ còn dám quay lại?”
Sa Phỉ cười âm hiểm:
“Tô đại tiểu thư, ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi đã uống chén thuốc kia, bây giờ có phải ngươi có cảm giác tay chân hơi bị tê dại rồi không?”
Tô Kỳ Hàm nghe xong, lập tức biến sắc.
“Thuốc này có vấn đề?”
Nàng lập tức quay người nhìn nha hoàn thiếp thân của mình. Nha hoàn cuống quýt lắc đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy:
“Không thể nào! Thuốc được ta canh chừng rất nghiêm ngặt, chưa hề rời đi nửa bước. Tiểu thư, người phải tin nô tỳ.”
“Thuốc đương nhiên, khụ khụ, không có vấn đề. Khụ khụ, nhưng lão phu lại động tay chân lên dược liệu.”
Đúng lúc này, một vị khách không mời mà đến leo lên mạn thuyền, bước lên boong tàu. Tô Kỳ Hàm cau chặt mày, tâm chìm vào đáy cốc:
“Dược Ma, ngươi không chết sao?”
Dược Ma nhìn giống lão giả, nhưng trên thực tế hắn ta cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Hắn ta chuyên tu Độc đạo, truy tìm sức mạnh, dẫn đến bản thân gặp phản phệ, cả người trong ngoài đều già nua, mục nát.
Ánh mắt Dược Ma hiện lên sự cừu hận thật sâu:
“Nhờ biểu ca của ngươi ban tặng, ta sống không được bao lâu.
Nhưng trước khi ta chết, có thể nếm thử tư vị của Tô đại tiểu thư, chết cũng đáng giá.”
Sắc mặt Tô Kỳ Hàm trắng nhợt, lui lại một bước:
“Ngươi cho ta uống thuốc gì?”
Nàng cảm thấy toàn thân bắt đầu chết lặng.
Dược Ma cười ha hả:
“Đương nhiên là xuân dược mạnh nhất rồi, có thể biến thiếu nữ trong trắng nhất thế gian thành phụ nữ dâm đãng.”
Còn chưa nói xong, Sa Phỉ đã nhào đến. Rầm rầm rầm.
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, Tô Kỳ Hàm liên tục bại lui.
“Tiểu thư, đi mau, để ta chặn bọn họ lại.”
Trong lúc quan trọng, nha hoàn đứng ra, tranh thủ thời gian thoát thân cho Tô Kỳ Hàm. Tô Kỳ Hàm không khỏi do dự.
“Tiểu thư, đi mau.”
Nha hoàn thôi động cấm thuật, chiến lực tăng vọt, nhưng hậu quả hẳn phải chết. Tô Kỳ Hàm rơi lệ, bay ngược đạp nước mà đi:
“Sa Phỉ, Dược Ma, ta tuyệt không tha cho các ngươi. Triều đình cũng tru di cửu tộc các ngươi.” Trên một ngôi đình bên bờ sông.
Chỉ có hai người.
Một là phân thân Phương Nguyên Lý Tiểu Bạch, người còn lại là lão sư của y, Khương tiên sinh. Khương tiên sinh nhìn mặt sông dưới bóng đêm, nói với Lý Tiểu Bạch:
“Nào, làm một câu thơ đi, cho ta nghe thử xem.
Cho ngươi thời gian mười bước.”
Cái gọi là mười bước chính là thời gian đi mười bước chân của người bình thường.
Tài năng của Lý Tiểu Bạch không bằng bản thể, nhưng trong khoảng thời gian này chăm học khổ luyện, đã có tiến triển rất lớn, lúc này mở miệng đã ngâm hai câu thơ.
Sau đó, y tiếp tục suy nghĩ, lại đọc diễn cảm hai câu tiếp theo.
Khương tiên sinh im lặng một lát, khẽ lắc đầu:
“Tiểu Bạch, trong khoảng thời gian này ngươi đúng là có tiến bộ, nhưng dựa vào tài năng của ngươi bây giờ, còn chưa đủ để đoạt vị trí đại tài tử.”
“Lão sư, con biết mười bước thành thơ chính là khảo nghiệm của Cổ Văn Đế.
Cổ Văn Đế khai sáng ra việc tuyển chọn tài tử, cứ cách hai mươi năm, triều đình sẽ lựa chọn mười đại tài tử.
Mười bước thành thơ chính là cửa thứ nhất tuyển chọn tài tử.
Con đã thông qua được, vì sao lão sư không cho con tham gia lần tuyển chọn này chứ?”
Lý Tiểu Bạch khó hiểu hỏi.
Khương tiên sinh quay người nhìn học sinh mà mình thích nhất, mỉm cười nói:
“Tiểu Bạch, con chỉ biết thứ nhất mà không biết thứ hai.
Tuyển chọn thập đại tài tử, ngoài mặt là một loại so đấu và vinh quang, nhưng trên thực tế lại vun trồng mệnh quan tương lai cho triều đình.”
“Lão sư, người nói là thành tiên?”
Lý Tiểu Bạch kinh ngạc.
Lý Tiểu Bạch đương nhiên chỉ là biểu diễn.
Trên thực tế, y đã sớm biết tất cả.
Sát chiêu Thiên Tướng trong tay Phương Nguyên là sát chiêu điều tra động tiên rất mạnh.
Cho dù bên trong động thiên Hoa Văn có cổ tiên bát chuyển tọa trấn, cũng không cản trở được Thiên Tướng không ngừng điều tra bên ngoài động thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận