Cổ chân nhân

Chương 1765: Cổ Tình Yêu (2)

Người Tuyết và Nhân Tổ đều cầm quả tim của riêng mình chạm cùng một chỗ. Xoẹt một tiếng, tia lửa bắn ra. Tia lửa gặp gió, lập tức bùng lên thành ngọn lửa. Lửa tình yêu. Ngọn lửa tình yêu đốt quả tim không cam lòng của Nhân Tổ, trong chớp mắt quả tim đã biến thành hư không. Nhân Tổ trợn tròn mắt. Cổ Tình Yêu nói: “Tình yêu có cái giá của nó, con người phải cam tâm tình nguyện.” Người Tuyết lại cười ha hả: “Nhân Tổ ơi, cũng may mà ngươi có hai trái tim. Nếu không còn, chắc ngươi đã chết rồi.” Sau đó, người Tuyết nhìn quả tim chinh phục trong tay mình. Ngọn lửa tình yêu bao phủ trái tim này, lại càng làm cho nó phát ra ánh sáng chói mắt. Người Tuyết không quan tâm, nói: “Lửa tình yêu này chỉ có bề ngoài, không có cảm giác nóng bỏng như Quang Minh Hoa Luân, cũng không nặng nề như Thanh Thần Thạch Lô, cũng không cuồng loạn như Kinh Đào Thăng Long.” Nàng nói xong, lập tức đặt quả tim chinh phục vào trong ngực của mình. Nhưng tiếp theo, toàn thân nàng bốc cháy như ngọn lửa, chẳng khác nào bông tuyết dưới ánh mặt trời, bắt đầu tan rã. Nàng quá sợ hãi, vội vàng đập đập, ý định dập tắt lửa tình yêu. Nhưng lửa tình yêu là bất diệt. Cuối cùng, người Tuyết bị hòa tan, chỉ còn lại trái tim đang cháy hừng hực ngọn lửa to lớn. Nhân Tổ không khỏi giật mình. Ông cảm nhận được sự cường đại của người Tuyết, nhưng không nghĩ đến nàng ta cứ như vậy mà biến mất hoàn toàn. “Ngọn lửa tình yêu thật đáng sợ.” Nhân Tổ cảm thán không thôi. Cổ Tình Yêu lại nói: “Kết quả của tình yêu đều vì tâm mà quyết định. Tim của người Tuyết là trái tim chinh phục, còn tim của ngươi lại là không cam lòng, mà lại bị đốt cháy không còn. Cho nên mới tạo thành kết quả như vậy. Thật ra, lửa tình yêu bốc cháy cũng có kết quả tốt.” Kết quả tình yêu không giống nhau. Mỗi một tình yêu là một sự mạo hiểm. Nhân Tổ chợt nhớ đến điều gì đó, kích động nói: “Cổ Tình Yêu ơi, ngươi vừa mới nói tình yêu có thể khiến cho người ta cam tâm tình nguyện, vậy thì tốt quá rồi. Ta muốn cùng người Vũ yêu nhau, để bọn họ cam tâm tình nguyện bay múa, vì ta mà cứu lại đứa con gái trong thâm uyên.” Lúc này, một âm thanh phát ra: “Phụ thân, phụ thân.” Bên trong trái tim chinh phục nhảy ra một đứa bé nam. Nó chính là Viêm Hoàng Lôi Trạch. Viêm Hoàng Lôi Trạch nhảy vào lòng Nhân Tổ, kêu lên: “Phụ thân, phụ thân, thì ra con còn có tỷ tỷ. Con ủng hộ phụ thân. Chúng ta cùng đi cứu tỷ tỷ đi.” Nhân Tổ vui vẻ ra mặt, xoa đầu Viêm Hoàng Lôi Trạch: “Con của ta, con đúng là nhu thuận hiểu chuyện.” Nhân Tổ liền dẫn Viêm Hoàng Lôi Trạch một lần nữa lên đường. Sau đó không lâu, bọn họ đã đến căn cứ của người Vũ. Nhân Tổ lấy trái tim cô độc của mình ra, nói với người Vũ: “Các người có tim không?” Người Vũ đáp: “Chúng ta đều có trái tim tự do.” Nhân Tổ cười nói: “Vậy thì chúng ta yêu nhau đi. Ta có tim, ta còn có cổ Tình Yêu.” Người Vũ lại lắc đầu: “Tim tự do sẽ bị thiêu hủy trong ngọn lửa tình yêu.” Quá trình theo đuổi tình yêu chính là quá trình đánh mất tự do. Nhân Tổ rất kiên trì: “Kết quả tình yêu là bởi vì tim mà có. Đừng nhìn trái tim một cách đơn thuần như vậy, ta còn có trái tim cô độc.” Nhưng mặc kệ Nhân Tổ thuyết phục như thế nào, người Vũ cũng không đồng ý. Nhân Tổ bất đắc dĩ, đành phải cầu cứu cổ Tình Yêu: “Cổ ơi cổ, bọn họ đều không muốn yêu ta. Ngươi phải giúp ta, nhóm lên ngọn lửa tình yêu trong tâm linh của chúng ta.” Cổ Tình Yêu thở dài: “Điều này vượt quá phạm vi năng lực của ta. Ta không thể quy định người khác yêu. Mặc kệ là trái tim như thế nào, tất cả đều phải chủ động chạm vào nhau.” Nhân Tổ lắc đầu: “Không được, đây là cơ hội tốt để cứu con gái của ta. Ta không thể cứ từ bỏ như vậy. Cổ Tự Kỷ, tất cả nhờ vào ngươi.” Cổ Tự Kỷ gật đầu, xuất ra sức mạnh của mình. Nó đã từng một ngụm nuốt chửng cổ Sức Mạnh, bây giờ Nhân Tổ cũng có sức mạnh của mình. Thế là, đám người Vũ bị Nhân Tổ đè xuống, từng người bị móc trái tim ra, để Nhân Tổ chạm vào. Nhưng bất kể va chạm ra sao, bất kể hai trái tim chạm nhau như thế nào cũng không phát ra được tia lửa tình yêu. Cổ Tình Yêu thở dài: “Nhân Tổ ơi, ngươi cưỡng chế người khác yêu mình là vạn lần không được, sẽ chỉ gọi đến cừu hận mà thôi.” Nó vừa dứt lời, một con cổ trùng xuất hiện trước mặt Nhân Tổ. Nhân Tổ nhìn thấy, quả thật là cổ Cừu Hận. Cổ Cừu Hận đã khiến cho tất cả người Vũ có chung một mối thù. Bọn chúng kêu lên: “Nhân Tổ, ngươi quá đáng lắm. Chúng ta muốn ngươi phải trả giá đắt.” Thế là, đám người Vũ cùng bay đến một chỗ, trên người bọn chúng bay ra rất nhiều tiểu trùng huỳnh quang. Đây đều là cổ Tự Do hoang dã. Cổ Tự Do làm thành một thể, hình thành một con cổ Tự Do vô cùng to lớn. Con cổ Tự Do nhẹ nhàng cướp cổ Tình Yêu của Nhân Tổ đi. “Từ đây, tình yêu là tự do.” Con cổ Tự Do to lớn nói. Cổ Tự Kỷ của Nhân Tổ vội vàng ra tay muốn cướp lại nhưng nó đánh không lại sức mạnh của cổ Tự Do, đành phải cắn một cái lên cổ Tình Yêu. Cổ Tự Kỷ thở hồng hộc nói: “Tình yêu cũng là tự kỷ.” .... Triệu Liên Vân nghe Thái thượng đại trưởng lão kể lại xong, vẫn còn chút mơ hồ. Những câu chuyện bên trong Nhân Tổ Truyện, mặc dù được lưu truyền khá rộng rãi trong thế giới này, khi Triệu Liên Vân còn nhỏ cũng đã đọc qua không ít, nhưng nàng chỉ xem chúng như những câu chuyện cổ tích mà thôi. Nói thật, nàng không nghĩ rằng bà cụ rất có uy nghiêm này lại nói với nàng cái gì là Nhân Tổ Truyện trong bầu không khí rất nghiêm túc này. Thái thượng đại trưởng lão Linh Duyên Trai nhìn biểu hiện của Linh Duyên Trai, lập tức biết nàng chưa hề coi trọng Nhân Tổ Truyện. Thái thượng đại trưởng lão nói thẳng: “Cổ Tình Yêu trên vai ngươi, mặc dù cao đến cửu chuyển nhưng lại có một vấn đề cực kỳ to lớn.” “Thưa là vấn đề gì ạ?” Triệu Liên Vân vội hỏi. “Đó là từ trước đến nay, không ai có thể luyện hóa nó.” Thái thượng đại trưởng lão trầm giọng nói. “Đại nhân nói như vậy là có ý gì? Ngay cả cổ tiên cũng không thể sao?” Triệu Liên Vân hỏi tiếp. Thái thượng đại trưởng lão cười một tiếng: “Đừng nói là cổ tiên, ngay cả tôn giả cửu chuyển cũng không thể. Trong lịch sử, có không ít tôn giả đã thử qua. Cự Dương Tiên Tôn liên tục trong ba năm, ngày đêm không ngừng muốn luyện hóa con cổ này, kết quả vẫn thất bại thảm hại.” Triệu Liên Vân nghe được bí văn này, không khỏi mở to hai mắt. “Thì ra dưới gầm trời này còn có chuyện mà tiên tôn, ma tôn không làm được.” Nàng không khỏi cảm khái. “Tôn giả lịch đại, có thể nói là chiến lực mạnh nhất, vô địch thiên hạ. Nhưng bọn họ cũng không phải là vạn năng. Nhớ ngày đó, Đạo Thiên Ma Tôn, Cự Dương Tiên Tôn muốn luyện cổ đã phải tìm Trường Mao Lão Tổ trợ giúp. Từ điểm này là có thể thấy được.” Giọng điệu của Thái thượng đại trưởng lão vẫn rất ung dung. “Cho nên, cổ Tình Yêu không bị khống chế. Nó tự do tự tại, không ai có thể ra lệnh cho nó.” Thái thượng đại trưởng lão tổng kết một câu. “Nhưng vì sao nó lại...” Triệu Liên Vân muốn nói rồi lại thôi, chỉ nhìn con cổ Tình Yêu trên vai của mình. Trong tầm mắt của nàng, cổ Tình Yêu vẫn tản ra hào quang xán lạn, chói lọi yêu kiều như cũ. Thái thượng đại trưởng lão nói: “Đây là cổ Tình Yêu chủ động công nhận ngươi. Mặc dù tình huống này hiếm thấy, nhưng cũng đã phát sinh không ít lần trong lịch sử phái ta. Lần gần đây nhất chính là tiên tử Mặc Dao.” “Vì sao nó lại tán thành ta?” Triệu Liên Vân hiếu kỳ không thôi. Thái thượng đại trưởng lão lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm. Nhưng phái ta đã từ kinh nghiệm lịch sử tổng kết được hai điểm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận