Cổ chân nhân

Chương 2251: Chân ý Luyện đạo (2)

Địa linh Lang Gia im lặng. Phương Nguyên nói rất có lý.
Thời kỳ hòa bình thì không sao, nhưng thế cục trước mắt, Tiên Đình ngấp nghé, nhìn chằm chằm, hoàn toàn không biết lần công kích sau sẽ là lúc nào.
Địa linh Lang Gia không phải vô tri. Lão càng hiểu rõ Tiên Đình, áp lực trong lòng lại càng lớn.
Mặc dù phái Lang Gia có thượng cổ chiến trận Thiên Bà Toa La, có thể so sánh với cổ tiên bát chuyển, nhưng trận chiến trước đó với Phượng Cửu Ca đã bộc lộ nhiều khuyết điểm. Phái Lang Gia rất cần nhiều trợ lực.
Người Tuyết, người Mặc, người Đá cũng có thể miễn cưỡng xuất động một chiến lực bát chuyển. Chiến lực mạnh nhất vẫn là Phương Nguyên bên này.
Trong lòng địa linh Lang Gia đã sớm hiểu rõ, Phương Nguyên có Ấn Hộ Thân Nghịch Lưu chính là chiến lực mạnh nhất trong số bọn họ.
Tương lai của địa linh Lang Gia, phúc địa Lang Gia đều cần đến Phương Nguyên.
“Phương Nguyên, nếu ngươi cần luyện cổ, ta đích thân ra tay là được, đừng quên còn có các Thái thượng trưởng lão khác, mọi người cũng có thể đồng loạt giúp ngươi.”
Địa linh Lang Gia im lặng một lát rồi lên tiếng.
Phương Nguyên cười nhạt:
“Lực của mọi người tuyệt đối không thể xem thường.
Điều này ta đã sớm nhìn thấy trước đây khi ta nhờ các vị luyện cổ.
Nhưng năng lực Luyện đạo của mọi người có thể đánh đồng với chuẩn Vô thượng sao?”
Đương nhiên không thể.
“Nhờ người khác luyện cổ và tự mình luyện cổ, trong đó có rất nhiều khác biệt, không phải sao?” Địa linh Lang Gia một lần nữa im lặng.
Đây đều là đạo lý hàng thật giá thật bày ra trước mặt địa linh Lang Gia, cho dù lão ta muốn phủ nhận cũng không được.
Nhưng chỉ dựa vào đạo lý này sẽ không cách nào thuyết phục phúc địa Lang Gia. Phương Nguyên biết, hắn cần phải đổ thêm tình cảm vào. “Thái thượng đại trưởng lão, quan hệ giữa chúng ta vẫn là thổ lộ tâm tình.
Tình cảnh của ta bây giờ, ngươi còn không rõ ràng sao?
Tâm ý của ta, ngươi còn không rõ ràng à?
Sau khi ta thoát khốn, nhìn thấy tin tức phúc địa Lang Gia bị tiến đánh, ta rất lo lắng, giống như có một ngọn lửa bốc cháy trong lòng, hận không thể ngay lập tức trở về.”
“Phái Lang Gia là nhà của ta.
Thiên hạ lớn như vậy, cũng chỉ có nơi này mới dung được ta. Mặc dù ta là Nhân tộc nhưng ta vẫn muốn trở thành tộc người Lông.
Đáng hận là thương sinh trêu đùa, để ta sinh ra là người, chứ không phải là người Lông cao quý.”
“Nhưng ta đồng ý vĩnh viễn trở thành người Lông trong tương lai.
Ta càng muốn vĩnh viễn sinh sống bên trong phúc địa Lang Gia, tương lai thành thân với Tuyết Nhi, đoàn kết các dị nhân khác, phụ tá ngươi thành tựu bá nghiệp người Lông thống nhất thiên hạ.”
Phương Nguyên nói rất hay, ngay cả người cũng phải nổi da gà.
Địa linh Lang Gia thở dài một tiếng: “Phương Nguyên, ta hiểu tâm ý của ngươi. Chỉ là can hệ trọng đại, ta phải cân nhắc thật đầy đủ, suy tính kỹ càng một phen. Hiện tại ta không thể đưa ra quyết định này.”
Tinh mang lóe lên trong mắt Phương Nguyên rồi biến mất.
Tình huống này tuyệt không để địa linh Lang Gia suy nghĩ nhiều.
Lão càng nghĩ, hi vọng của Phương Nguyên càng nhỏ.
Phương Nguyên nói tiếp:
“Thái thượng đại trưởng lão, ngươi suy nghĩ nhiều một chút cũng đúng. Mặc kệ ngươi suy nghĩ bao lâu, ta cũng sẽ chờ câu trả lời chắc chắn của ngươi.”
“Lúc này, ta sẽ tiếp cận Tiên Đình, dốc toàn lực tìm hiểu tin tức về họ.
Bọn họ vừa có động tĩnh khả nghi, ta sẽ bẩm báo với ngươi ngay.”
Lời nói này khiến địa linh Lang Gia lập tức đưa ra quyết định.
Lão than khổ một tiếng:
“Thế cục nguy hiểm, nếu còn giữ chân ý, chỉ sợ ngay cả phúc địa Lang Gia cũng không gánh nổi.
Phương Nguyên ngươi là người một nhà, ta tin được.
Nói thật, nếu ngươi là người Lông, chỉ sợ ta đã sớm giao toàn bộ phái Lang Gia cho ngươi. Chân ý Luyện đạo này, ta sẽ đưa cho ngươi.”
“Ta nhất định không cô phụ sự chờ đợi của đại nhân ngươi.” ...
Trung Châu, Tiên Đình. Phù phù phù! Tử Vi Tiên Tử đứng im ngay tại chỗ, con ngươi co lại bằng lỗ kim, thở hổn hển.
Gương mặt của nàng vẫn còn đượm vẻ sợ hãi, vẫn còn chưa rút đi. xung quanh nàng là một khoảng đất trống.
Tiên cổ phòng bát chuyển rộng lớn điện Trấn Hồn đã hoàn toàn biến mất. Núi Đãng Hồn là bí cảnh thiên địa, có rất nhiều đạo ngân, có thể so sánh với tiên cổ cửu chuyển.
Một khi nó tự bạo, uy năng bạo phát sẽ kinh khủng đến mức khó có thể tưởng tượng. Điện Trấn Hồn đáng thương hoàn toàn không có thời gian phản ứng, hơn nữa lại phát sinh nổ lớn từ bên trong, trở thành vật hi sinh cho núi Đãng Hồn.
Tử Vi Tiên Tử lại lông tóc không tổn hao gì. xung quanh nàng lóe lên từng điểm tinh mang, sáng đến chói mắt, giống như trên người nàng được phủ thêm một lớp sa mỏng.
Đây là tiên cổ phòng bàn cờ Tinh Túc, là tiên cổ phòng do đích thân Tinh Túc Tiên Tôn sáng tạo nên.
“Lần này, nếu như không có bàn cờ Tinh Túc chủ động bảo vệ ta, cho dù ta không chết cũng phải bị trọng thương.”
Tử Vi Tiên Tử miễn cưỡng trấn định, nheo hai mắt lại.
Sắc mặt của nàng trở nên âm trầm:
“Núi Đãng Hồn đã bị hạ thủ đoạn. Trước đó ta đã kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện được gì. Chỉ sợ đây là thủ bút của U Hồn Ma Tôn.”
“Ta vì đối phó Ảnh Tông, đã sớm tìm hiểu rõ ràng truyền thừa Hồn đạo ở Tiên Đình. Nhưng vẫn mắc lừa như cũ, bị Phương Nguyên tính toán.”
“Có thể thấy được, nội tình liên quan đến Hồn đạo mà Tiên Đình cất giữ vẫn còn thua kém U Hồn Ma Tôn.”
“Bàn cờ Tinh Túc cũng bị tổn hại không ít.”
Mặc dù Tử Vi Tiên Tử không bị thương, nhưng nghĩ lại tổn thất và hung hiểm lần này, quả thật muốn thổ huyết. Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía trước.
Trước mặt nàng ta có một bóng đen nồng đậm, thâm trầm đến cực điểm, giống như một cái đầm sâu, không ngừng tản ra ánh sáng màu đen. “U Hồn Ma Tôn.”
Tử Vi Tiên Tử hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Núi Đãng Hồn nổ tung, chẳng những không thương tổn được U Hồn Ma Tôn, ngược lại còn khiến ông ta nhân họa đắc phúc, ẩn thân bên trong đạo ngân Hồn đạo tẩm bổ bản thân.
Thủ đoạn núi Đãng Hồn tự bạo vốn do ông ta sáng tạo ra.
Sau khi hồn bạo, điện Trấn Hồn bị phá hủy, U Hồn Ma Tôn tạm thời cũng được tự do.
Bạn cần đăng nhập để bình luận