Cổ chân nhân

Chương 1996: Phương Phượng chiến Vũ Dung (1)

“Ha ha ha.” Bên trong chiến trường sát chiêu tiên đạo, Vũ Dung bỗng nhiên cười to. Trong tiếng cười tràn ngập sự tức giận. Hiển nhiên, ông ta vô cùng tức giận với việc Phượng Cửu Ca chiến Phương Nguyên. “Được.” “Rất tốt.” “Mặc dù hai vị đều là cổ tiên thất chuyển, nhưng lại có chiến lực bát chuyển.” “Hôm nay ta sẽ lãnh giáo một chút xem công lực của hai ngươi đến cỡ nào. Cổ tiên bát chuyển kiêu ngạo, còn có tự tin, khiến cho sát ý trong lồng ngực càng thêm tràn đầy. Ông ta tuyệt không tin mình thất bại. Cho dù lấy một địch hai thì như thế nào? Vũ Dung ông ta là cổ tiên bát chuyển, còn đối phương chẳng qua chỉ là hai thất chuyển mà thôi. Khoảng cách giữa thất chuyển và bát chuyển, sao có thể tùy tiện vượt qua? Huống chi, ông ta còn có một tiên cổ phòng trong tay. Tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong, tiên cổ phòng bát chuyển. Cổ tiên bát chuyển, cộng với tiên cổ phòng bát chuyển, làm sao mà bại? Vũ Dung nghĩ không ra lý do mình sẽ thất bại. Khi khai chiến, không khí lập tức khẩn trương hẳn lên. Phượng Cửu Ca chậm rãi bay về phía Vũ Dung, cũng không quay đầu lại, nói với Phương Nguyên: “Ngươi đã từng cứu ta một mạng, bây giờ ta trả lại ngươi một mạng. Hiện tại, ngươi hãy đi đi. Có thể đột phá khỏi chỗ này để chạy thoát hay không, còn phải xem tạo hóa của ngươi.” Phương Nguyên kinh ngạc. Nhìn biểu hiện này, Phượng Cửu Ca cũng không phải muốn hắn liên thủ mà là một mình độc đấu Vũ Dung. “Được.” Phương Nguyên lập tức lùi lại một nơi hẻo lánh. Hắn là ai chứ? Làm sao có tiện nghi mà không chiếm? Nhìn thấy Phượng Cửu Ca một thân một mình, trong lòng Vũ Dung hiện lên sự tán thưởng, lên tiếng nói: “Được, vậy để ta thử một lần thiên kiêu nghe tiếng đã lâu của Trung Châu.” Nói xong, ông ta chủ động thu lại tiên cổ phòng tiểu trúc lâu Ngọc Thanh Tích Phong. Tiên cổ phòng này là vương bài của ông ta. Nó được cấu thành từ một số tiên cổ bát chuyển, vì thế tiêu hao tiên nguyên rất lớn. Trước đó Vũ Dung vì bố cục, đuổi theo Phương Nguyên mà thúc giục đã lâu. Lần này, Vũ Dung chủ động cất tiên cổ phòng vào trong tiên khiếu. Giống như thần kiếm chưa rút ra khỏi vỏ, đối thủ vĩnh viễn sẽ không biết Vũ Dung khi nào sẽ sử dụng vương bài, trong lòng nhất định sẽ kiêng kỵ, áp lực mọc thành bụi. Đồng thời cũng cho thấy sự tự tin và kiêu ngạo của Vũ Dung. Ông ta nguyện ý một mình đối chiến Phượng Cửu Ca. Chiến ý dào dạt. Cuồng phong đột nhiên nổi lên bên cạnh Vũ Dung, sau đó giảm xuống. Ánh mắt Phượng Cửu Ca và Phương Nguyên đều ngưng lại. Đây là sát chiêu tiên đạo Vũ Dung thi triển. Tốc độ nhanh thật. Hơn nữa, trước đó khí tức thu liễm. Mặc kệ Phượng Cửu Ca hay là Phương Nguyên, đều không phát giác. Phượng Cửu Ca vội vàng lui lại, cẩn thận kéo khoảng cách giữa mình với Vũ Dung. Đối mặt với cổ tiên bát chuyển, ông không dám khinh thường? Nhất là sát chiêu tiên đạo, không thăm dò mà đã mạnh mẽ đâm tới thì tuyệt đối là mãng phu. Cuồng phong sụp đổ biến thành gió nhẹ. Gió nhẹ lưu chuyển không ngớt, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành những hình ảnh to lớn. Chúng rất giống người nhưng cao lớn, uy vũ, khổng lồ như voi, cơ bắp trên người cuồn cuộn, toàn thân ánh lên màu xanh đen, miệng mọc răng nanh, đôi cánh tay tráng kiện như trụ rủ xuống dưới lòng bàn chân, toàn bộ cơ thể mọc đầy lông xanh, hai mắt đen như mực. Sát chiêu tiên đạo Cương Nhu Phong Khôi. Vũ Dung sử dụng là sáu phong khôi. Phong khôi kêu to, phát ra cuồng phong, cơ hồ muốn đâm rách màng nhĩ người khác. Bọn chúng chia thành hai đường, một đường là ba phong khôi, không chỉ đánh tới Phượng Cửu Ca, đồng thời còn không buông tha cho Phương Nguyên. Phượng Cửu Ca muốn độc đấu Vũ Dung. Vũ Dung tất có kiêu ngạo, muốn dốc hết sức đối chiến, thu thập cả hai người Phượng Cửu Ca và Phương Nguyên. Phượng Cửu Ca nhìn thấy diện mạo sát chiêu, mắt lóe lên tinh mang dọa người. Ông không những không lui lại mà còn giơ chưởng xạ kích. Đương đương đương.... Ông ta vỗ một chưởng, khẽ phát ra âm thanh hoàng chung đại lữ du dương. Sóng âm chấn động, liên tiếp đánh vào Cương Nhu Phong Khôi. Khí thế Cương Nhu Phong Khôi đang hùng hổ, bị sát chiêu của Phượng Cửu Ca đánh cho thế xông ngưng lại thì không nói, lại còn liên tiếp lui về phía sau, khó mà ngăn cản, tư thế suy tàn. Nhìn thấy tình huống như vậy, con ngươi Vũ Dung và Phương Nguyên đều co lại. Bọn họ đều cảm thấy chấn kinh. Phượng Cửu Ca chỉ có tu vi thất chuyển, nhưng uy năng sát chiêu tiên đạo lại không thua gì Vũ Dung. Mặc kệ là Phương Nguyên hay Vũ Dung, đều nhìn ra được, đây cũng là nhờ đạo ngân Âm đạo cực kỳ đậm trên người Phượng Cửu Ca. Không nghĩ đến đạo ngân Âm đạo lại được tích lũy trên người ông ta nhiều đến như thế, gần bằng Vũ Dung. Cuối cùng, ông ta đã tu luyện như thế nào? Phương Nguyên đứng từ xa quan chiến, trong lòng kinh ngạc không thôi. Hắn sở dĩ có thể đối chiến với cổ tiên bát chuyển là nhờ sát chiêu tiên đạo ấn Hộ Thân Nghịch Lưu. Nhưng Phượng Cửu Ca có thể đối kháng với cổ tiên bát chuyển là vì ông có được nội tình đạo ngân Âm đạo cực kỳ hùng hậu. Giữa hai thứ này, tất nhiên Phương Nguyên phải yếu hơn Phượng Cửu Ca một bậc. Rốt cuộc Phượng Cửu Ca đã tu hành như thế nào mà có được nội tình như thế? Khó trách năm đó ông lại có lực kháng mười đại phái Trung Châu, còn có lòng tin có thể đối phó Vũ Dung. “Rốt cuộc là ông ấy có được nội tình như thế hay là dựa vào một thủ đoạn khẩn cấp, không thể kéo dài?” Phương Nguyên suy nghĩ. Đương nhiên, tâm tư chủ yếu nhất của hắn vẫn là sát chiêu chiến trường tiên đạo của Vũ Dung và sát chiêu Tỏa Phong, không ngừng phân tích, thôi diễn. Cùng lúc đó, mấy vị cổ tiên Ảnh Tông bên trong tiên khiếu của hắn cũng đang cố gắng. Bốp bốp bốp. Vũ Dung thấy Cương Nhu Phong Khôi thất bại, một lần nữa thôi động một sát chiêu khác. Trong tay ông ta cầm một phong tiên thon dài, không ngừng quật xuống. Phong tiên có chiều dài giống như vô hạn, tùy thời co vào, tùy thời đánh ra. Mỗi một kích đều đánh tan không khí, đánh ra từng âm thanh bạo hưởng thâm thúy. Phượng Cửu Ca không chút yếu thế, tay trái vỗ một cái, đối phó Cương Nhu Phong Khôi, còn tay phải thì nắm lại đối kháng phong tiên. Bàn tay trái của ông đánh vào không khí. Mỗi một chưởng sẽ nương theo tiếng chuông du dương. Tay phải của ông ta đảo về phía trước. Mỗi một quyền đều bộc phát tiếng nổ lôi đình như trống trận. Đương đương đương... Rầm rầm rầm... Nhất thời, Phượng Cửu Ca và Vũ Dung đối công, đánh rất sinh động, hoàn toàn không yếu thế. Khiến cho Phương Nguyên nhìn đến ngây ngốc. Nguyên nhân chủ yếu là vì đạo ngân của Phượng Cửu Ca hoàn toàn không thua kém cổ tiên bát chuyển Vũ Dung. Ông tu luyện được như thế đã trái với lẽ thường của giới cổ tiên tu hành. Nên biết rằng, sự khác biệt lớn nhất giữa cổ tiên thất chuyển và bát chuyển chính là đạo ngân nhiều ít ra sao. Sau một đợt địa tai, bình quân có thể giúp cho cổ tiên thu được hai trăm năm mươi đạo ngân. Một trận thiên kiếp là bảy trăm năm mươi đạo ngân. Một trận hạo kiếp là bảy nghìn hai trăm năm mươi đạo ngân. Một trận vạn kiếp là tám mươi sáu nghìn bảy trăm năm mươi đạo ngân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận