Cổ chân nhân

Chương 2716: Phòng gia ra sức bảo vệ (1)

Phòng Thê Trường không hổ danh là Đại tông sư Trí đạo, một bài phân tích lập tức để Phòng Công nhìn rõ tình thế. Phòng Công gật đầu, giọng nói trầm xuống: “Ngươi nói không sai. Bảo vệ Toán Bất Tẫn lại càng có lợi cho tộc ta hơn là hòa hoãn quan hệ với Vạn gia. Nhưng nếu chúng ta làm như vậy, Vạn gia nhất định sẽ trả thù gấp bội. Tiếp theo, áp lực của Phòng gia chúng ta sẽ còn lớn hơn.” Phòng Thê Trường bất đắc dĩ thở dài: “Cũng không còn cách nào. Tin tức Đậu Thần Cung rò rỉ ra ngoài, tình huống này không phải chúng ta đã sớm đoán trước được rồi sao? Vì kế hoạch hôm nay, vẫn phải nhanh chóng luyện hóa Đậu Thần Cung. Như vậy, Phòng gia chúng ta mới có cái giải quyết tình huống nguy hiểm trước mắt.” Sa mạc Thanh Quỷ. Một con hồn thú Thái Cổ dưới sự công kích của Phương Nguyên hoàn toàn không có lực hoàn thủ. Một lát sau, nó cúi đầu xuống, bị Phương Nguyên cưỡng ép chinh phục, biến thành bản thân sử dụng. Ảnh Vô Tà đứng bên cạnh Phương Nguyên. Trong khoảng thời gian này, nhờ Ảnh Vô Tà phụ trách nơi này mới không ngừng có hồn thú cung ứng. Sau khi đuổi hai cổ tiên Vạn gia đi, Phương Nguyên cũng không quay về Phòng gia mà đi thẳng đến nơi này trợ giúp Ảnh Vô Tà. Trong quá trình Ảnh Vô Tà hợp nhất hồn thú, y gặp phải kẻ khó chơi là hồn thú Thái Cổ, không thể ra tay. Phương Nguyên liền đến giúp y dọn sạch chướng ngại. “Được rồi, đến chỗ tiếp theo đi.” Phương Nguyên đang nói, bỗng nhiên giật mình. Phòng gia truyền đến tin tức. “Tông chủ đại nhân, Phòng gia phản ứng như thế nào?” Ảnh Vô Tà rất nhạy cảm, lo lắng hỏi thăm. Phản ứng của Phòng gia cũng liên quan đến việc phát triển ở sa mạc Thanh Quỷ. “Tất cả đều nằm trong dự đoán.” Phương Nguyên mỉm cười. Hắn nhìn về phía đại bản doanh Phòng gia, ánh mắt sâu u. Đại bản doanh Vạn gia. “Cha, cha chết thật thê thảm.” Tiếng khóc quanh quẩn bên trong nghị sự đường, chấn động màng nhĩ cổ tiên ở đây. Một thiếu niên mặc tang phục, nước mắt đan xen. Người này là Vạn Truy Thanh, tu vi lục chuyển, là con trai ruột của Vạn Lương Hàn. Lúc này, Vạn Truy Thanh đang té quỵ dưới đất, khóc om lên, ai khuyên can cũng không được. Bên trong nghị sự đường, cổ tiên Vạn gia ai cũng cau mày, sắc mặt âm trầm, duy trì im lặng. Thái thượng nhị trưởng lão Vạn gia tính tình ôn hòa, không khỏi thở dài: “Sự việc quả nhiên là như thế. Tộc ta xuất động ba vị cường giả thất chuyển nhưng đều thua, thật sự khiến cho người ta khó có thể tin.” Đối với lời này, quần tiên Vạn gia cũng tràn ngập đồng cảm. Nếu không phải Phương Nguyên chủ động bại lộ, bên trong Bảo Hoàng Thiên phủ đầy hình ảnh chiến đấu, quần tiên Vạn gia khả năng còn ngờ vực vô căn cứ, về sau mới có thể tiếp nhận được. Trên thực tế, lần hành động này của Vạn Lương Hàn được đa số cổ tiên Vạn gia đồng ý mới phát động. Ba vị cổ tiên cùng chuyển, lại có chiến trường tiên đạo, vốn cho rằng mười phần chắc chín, không nghĩ đến lại đụng phải một kẻ khó chơi như thế. Thái thượng đại trưởng lão vẫn luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng: “Toán Bất Tẫn giết cổ tiên tộc ta, Vạn gia ta tuyệt không tha cho hắn. Vạn Truy Thanh, cha ngươi có để lại truyền thừa cho ngươi không?” Thấy Thái thượng đại trưởng lão hỏi mình, Vạn Truy Thanh cũng không dám làm càn, ngừng khóc đáp: “Không dám giấu Thái thượng đại trưởng lão, gia phụ đã để lại toàn bộ nội dung truyền thừa, bao gồm sát chiêu, tiên cổ phương. Nhưng lại không có một con tiên cổ nào.” Sắc mặt Thái thượng đại trưởng lão lại càng trầm hơn nữa. Tình huống này không hề phổ biến. Toán Bất Tẫn là tu vi thất chuyển, Vạn Lương Hàn cũng như vậy. Nhưng Toán Bất Tẫn thuấn sát Vạn Lương Hàn, Vạn Lương Hàn lại không cách nào phản kháng. Nói chung, cổ tiên cùng chuyển giao thủ, rất ít khi có chiến quả dứt khoát như vậy. Bình thường mà nói, sinh tử đấu đều rơi vào trận chiến giằng co. Lúc này, nếu một bên muốn đi, lại không rơi vào chiến trường tiên đạo nào cả, bên còn lại rất khó giữ lại đối thủ của mình. Giá trị của chiến trường tiên đạo nằm ở chỗ không cho địch nhân đào thoát. Ba vị cổ tiên Vạn gia đối phó Phương Nguyên, chính là không muốn để hắn chạy thoát. Nhưng không nghĩ đến, Phương Nguyên không trốn, ngược lại chiến trường tiên đạo còn vô dụng đối với hắn. Hắn thậm chí còn giết chết Vạn Lương Hàn, đánh hai vị cổ tiên Vạn gia khác phải chạy trốn. Kết quả này đối với Vạn gia mà nói thật sự có chút châm chọc. Thái thượng đại trưởng lão Vạn gia cảm thấy hối hận vô cùng. Sớm biết như vậy, ông đã giao tiên cổ phòng cho ba người Vạn Lương Hàn sử dụng rồi. Nhưng Thái thượng đại trưởng lão cũng có cái khó của mình. Ông chỉ có tu vi thất chuyển, cũng không phải tất cả thủ lĩnh đều có tu vi bát chuyển. Nguyên nhân chính vì thế mới cần tiên cổ phòng trấn thủ đại bản doanh gia tộc. Ông không biết, lần an bài này của mình thật ra rất hợp lý và chính xác. Nếu Phương Nguyên nhìn thấy tiên cổ phòng, hắn nhất định sẽ có thủ đoạn để vơ vét. Thái thượng đại trưởng lão an bài như thế, ngược lại giảm bớt tổn thất cho Vạn gia. Thái thượng đại trưởng lão thở dài trong lòng, sau đó hỏi Vạn Truy Thanh: “Cái chết của Vạn Lương Hàn là quyết sách sai lầm của ta. Vạn Lương Hàn đã cống hiến cho gia tộc, tiên cổ của y cần cổ tài nào, cứ mở kho tàng gia tộc để cung ứng. Bây giờ ta chỉ mong những tiên cổ đó bị hủy đi.” “Tạ Thái thượng đại trưởng lão, tạ chư vị trưởng lão.” Vạn Truy Thanh liên tục bái lạy trên mặt đất, dập đầu hành lễ với Thái thượng đại trưởng lão và các cổ tiên Vạn gia khác. Đây chính là mục đích mà y đến đây để khóc lóc kể lể, cuối cùng cũng đã đạt được. Tuổi của y nhỏ nhất, dập đầu cũng không tính là sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận