Cổ chân nhân

Chương 1689: Cuộc chiến động thiên Hắc Phàm (2)

Mặc dù số lượng lớn, nhưng chất lượng quả thật không được tốt.
Đại Thủ Ấn Vạn Ngã.
Đợi cho Phương Nguyên xuất ra thức thứ nhất Vạn Ngã, tình huống mới có chuyển biến tốt đẹp.
Đối mặt với Đại Thủ Ấn Lực đạo, phân thân hoang thú vẫn rất khó chống lại.
Phúc địa Đại Tuyết Sơn, cao phong thứ nhất.
Cổ trận Luyện đạo đang vận chuyển, ánh sáng huy hoàng giống như mặt trời nhỏ, bao phủ đỉnh núi tuyết.
“Lần thứ ba.” Vạn Thọ Nương Tử hít sâu một hơi, giơ quả cầu lôi điện lên, chậm rãi đưa đến gần Mã Hồng Vận bên trong cổ trận Luyện đạo.
Mã Hồng Vận kêu to: “Đừng, đừng, bỏ qua cho ta đi. Ta muốn chết, ta muốn chết.”
Quả cầu còn chưa đến gần ngực của y.
Bốp bốp bốp.
Rất nhiều điện quang dày đặc quấn quanh toàn thân của y. Mã Hồng Vận trợn trắng mắt, miệng không còn sùi bọt mép mà là máu tươi.
Y ngất đi, một lát sau, lôi điện mới biến mất.
“Lại thất bại nữa rồi.” Hai mắt Vạn Thọ Nương Tử tối đen, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Bà miễn cưỡng chèo chống, không để ý thương thế của mình, trước chữa thương cho Mã Hồng Vận.
Mã Hồng Vận nhất định phải còn sống thì mới có thể điện luyện được.
“Sao? Tu vi của y đã tăng lên nhất chuyển.” Trong quá trình chữa thương, Vạn Thọ Nương Tử phát hiện một dị trạng.
“Là bởi vì nguyên nhân bị điện luyện sao? Đúng vậy, bên trong có dùng cổ Xá Lợi, đích thật có thể gia tăng tu vi cho cổ sư.”
“Nương tử, nàng không có việc gì chứ?” Tuyết Hồ Lão Tổ chạy đến.
“Không cần lo lắng.” Sắc mặt Vạn Thọ Nương Tử tái nhợt, mỉm cười nói với Tuyết Hồ Lão Tổ: “Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.”
Động thiên Hắc Phàm.
Một đàn sói hoang thú mấy trăm con đang đánh tới.
Hạo Chấn, Cừu Lão Ngũ đứng sóng vai nhau, gương mặt tràn ngập vẻ ngưng trọng.
Bọn họ liếc nhìn nhau, sau một khắc một lần nữa sử dụng thủ đoạn mạnh nhất, sát chiêu tiên đạo Phong Lôi Hống.
Oành.
Trụ phong lôi quét ngang chiến trường. Trong khoảnh khắc, mặt đất chấn động, bầu trời run rẩy, đàn sói hoang thú không còn thừa lại mấy con, tử thương thảm trọng.
Đám người Phương Nguyên đứng bên cạnh Hạo Chấn, Cừu Lão Ngũ đều động dung.
Cứ mỗi lần nhìn thấy Phong Lôi Hống, trong lòng hắn không khỏi chấn động. Chiến lực này đúng là thất chuyển đỉnh phong. Đàn sói hoang thú, phần lớn chỉ là phân thân, yếu hơn chân thân một bậc. Dưới Phong Lôi Rống hoàn toàn không đáng chú ý.
Cho dù là chân thân cũng chết mất hai con, chỉ còn lại một con cuối cùng. Bởi vì đứng ở vị trí sau, Phong Lôi Hống sượt qua, cho nên mới may mắn còn sống.
“Giết nó, không được để cho con chân thân này chạy mất. Nếu không, sau hai ba canh giờ nữa, nó sẽ có thêm một nhóm phân thân bảo hộ.” Cổ tiên Ngụy Minh gầm lên một tiếng, sau đó nhào đến.
Hai mắt vị cổ tiên này nhắm nghiền, là một người mù, tu vi thất chuyển, chiến lực cũng rất mạnh. Hai mắt bị mù là do truy cầu chiến lực nên mới cố ý làm như thế.
“Cẩn thận, có một con sói Hương Vu Âm Điêu đang chạy đến.” Sau một khắc, Uông Đại Tiên lo lắng quát to lên.
Thân hình Ngụy Minh ngưng lại. Trong một khắc đó, một con sói Hương Vu Âm Điêu xuất hiện, răng sói bén nhọn muốn cắn trúng Ngụy Minh.
Ngụy Minh quát lạnh một tiếng, thân hình như huyễn ảnh bay ngược về phía sau bên trái.
Sói Hương Vu Âm Điêu phát ra tiếng răng rắc, sai một ly đi một dặm. Hàm răng bén nhọn va vào nhau nhưng không cắn trúng Ngụy Minh.
Ngụy Minh cả kinh một tiếng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên nói một câu: “Không ổn rồi.”
Sau một khắc, sói Hương Vu Âm Điêu một lần mở cái miệng sói, một luồng gió xanh như điện quang đánh vào thẳng Ngụy Minh.
Phòng hộ của Ngụy Minh chống đỡ được một chút thì bị xé rách. Toàn bộ thân hình bị luồng gió xanh chém thành vô số thịt nát.
Phân thân của Bách Túc Thiên Quân đứng ngạo nghễ trên đầu sói Hương Vu Âm Điêu, gương mặt lạnh lùng, khí tức cổ tiên tuôn trào, không hề che giấu chút nào.
“Chạy nhanh thật, nhưng lần tiếp theo ngươi sẽ không có may mắn như vậy đâu.” Phân thân Bách Túc Thiên Quân lạnh giọng nói.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Cũng may mà ta dùng sát chiêu thế thân.” Ngụy Minh chân chính xuất hiện, chạy trở về.
“Đúng là như vậy.” Ánh mắt chúng tiên đều tập trung vào phân thân Bách Túc Thiên Quân, trong lòng hơi trầm xuống.
Bản thân sói Hương Vu Âm điêu là hoang thú thượng cổ, có thể địch lại cổ tiên thất chuyển. Phân thân Bách Túc Thiên Quân có thể sử dụng tiên cổ, hoàn toàn xứng đôi với sói Hoang Vu Âm Điêu. Ông ta sẽ tùy cơ ứng biến, thôi động tiên cổ, phối hợp với sói Hoang Vu Âm Điêu để tác chiến. Như vậy, sức chiến đấu và tính uy hiếp sẽ tăng vọt vô số lần.
Ngay từ đầu, Bách Túc Thiên Quân đã thả rất nhiều hoang thú vào trong động thiên Hắc Phàm. Đến bây giờ, ông ta càng hiểu biết thêm về động thiên Hắc Phàm, có thể lợi dụng hoang thú và phân thân sáng tạo ra chiến cơ, nhét hoang thú thượng cổ vào trong.
Trên mỗi con hoang thú đều có một phân thân của Bách Túc Thiên Quân. Tổ hợp này xuất hiện nhiều lần, bắt đầu cải biến toàn bộ chiến cuộc.
Uông Đại Tiên lập tức biến thành Lạc Tinh Khuyển, miệng nói tiếng người: ‘Hao huynh, Cừu huynh, mau chạy đi. Con sói Hoang Vu Âm Điêu này ẩn hình biệt tích đến, đoán chừng là muốn khai đao với hai người.”
Sắc mặt Hạo Chấn và Cừu Lão Ngũ trắng bệch, không khỏi yếu ớt.
Uy lực Phong Lôi Hống kinh người, nhưng thôi động chiêu này, cái giá bỏ ra cũng rất lớn.
Một khoảng thời gian sau, sức chiến đấu của hai người Hạo Chấn và Cừu Lão Ngũ cũng giảm đi nhiều, giảm đến tình huống khá nghiêm trọng.
Trận tranh đoạt động thiên Hắc Phàm đã kéo dài chín ngày. Phong Lôi Hống của Hạo Chấn và Cừu Lão Ngũ chính là một đại sát khí, đối phó đàn hoang thú là hữu hiệu nhất.
Điều này đã đạt thành nhận thức chung trong giới cổ tiên.
Cho nên, vì thắng lợi cuối cùng, các cổ tiên đều cố ý bảo vệ an toàn cho sinh mệnh của Hạo Chấn và Cừu Lão Ngũ.
Hạo Chấn và Cừu Lão Ngũ cũng cậy mạnh, trực tiếp rút đi.
“Để ta đến hộ tống hai người.” Lý Tứ Xuân chủ động bay lên.
Chỉ để lại Phương Nguyên, Uông Đại Tiên và Ngụy Minh.
“Mau chóng giải quyết con hoang thú thượng cổ này đi. Cách đây ba ngàn dặm, ta phát hiện có thêm một con hoang thú thượng cổ nữa.” Lúc này Sở Độ truyền tin tức đến.
“Để ta chống cự chính diện, hai người tùy thời ra tay giết nó.” Uông Đại Tiên hét lớn, biến thành Lạc Tinh Khuyển nghênh tiếp sói Hoang Vu Âm Điêu.
Phương Nguyên và Ngụy Minh đồng thời phối hợp. Một người bay lên không trung, một người ở đằng sau, chia nhau giáp công.
Một trận kịch chiến được triển khai.
Uông Đại Tiên tạm thời không rơi vào thế hạ phong. Phương Nguyên tìm được cơ hội, tiên cổ Phi Kiếm bay ra.
Keng.
Một âm thanh vang giòn, bị phân thân Bách Túc Thiên Quân sử dụng tiên cổ phòng hộ được.
“Dùng sát chiêu tiên đạo đấy, dùng tiên cổ thì được cái quái gì? Gâu.” Uông Đại Tiên vừa sốt ruột, vô thức phát ra tiếng chó sủa.
“Ngươi thì biết cái gì?” Phương Nguyên cười lạnh.
Sau một khắc, Ngụy Minh tập sát đến. Một sát chiêu tiên cấp Quang đạo giết chết phân thân Bách Túc Thiên Quân.
Thì ra Phương Nguyên cố ý ra tay, thu hút sự chú ý của phân thân Bách Túc Thiên Quân, để Ngụy Minh có cơ hội lợi dụng.
Số lần chiến đấu càng tăng lên, cổ tiên bên trong động thiên Hắc Phàm đã bồi dưỡng được sự ăn ý.
“Rốt cuộc vẫn chỉ là phân thân, linh trí vẫn còn chưa được đề cao. Nhưng phương thức vận dụng tiên cổ như vậy đúng là tuyệt diệu.” Phương Nguyên cảm khái trong lòng.
Cảm khái này, hắn đã từng có nhiều lần.
Hủy đi phân thân của Bách Túc Thiên Quân nhưng cũng không hủy đi tiên cổ, giống như tiên cổ cũng phân thân, ký thác vào trên phân thân Bách Túc Thiên Quân.
Thật không biết làm sao Bách Túc Thiên Quân lại làm được điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận