Cổ chân nhân

Chương 2898: Ngoại trừ ta thì còn có thể là ai? (2)

Ánh mắt Thẩm Tòng Thanh nheo lại.
Ông là cổ tiên bát chuyển, đạo ngân nồng đậm, không phải thủ đoạn truyền tống bình thường là có thể truyền tống đi.
Nhưng lần này ông bị truyền tống, hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
Một luồng sức mạnh xảo diệu trong nháy mắt đã mang ông đến nơi này. “Không hổ danh là Nhạc Thổ Tiên Tôn.”
Trong lòng Thẩm Tòng Thanh cảm khái, ánh mắt quét qua bốn phía, sát chiêu điều tra bao trùm xung quanh, nhanh chóng lan tràn.
Thẩm Tòng Thanh chợt nhận ra điểm không giống bình thường:
“Ồ, sát chiêu điều tra của ta ở đây có thể phát ra uy năng bình thường, không giống đảo tiếp dẫn vừa nãy.”
Cách ông mấy chục dặm có một thôn trang nhỏ.
Thẩm Tòng Thanh đứng dậy, hai lỗ tai nhúc nhích, nghe mọi người trong thôn trang trò chuyện với nhau.
Một lát sau, ông đã xác định được ông đang ở đảo Ngư Viên.
Diện tích hải đảo này rất lớn, có không ít thôn xóm, nhưng thảm thực vật đã bắt đầu giảm mạnh mấy chục năm trước.
Bây giờ càng lúc càng thưa thớt.
Trên sa mạc rộng lớn chỉ còn lại mấy thôn trang mà thôi.
Phàm nhân và cổ sư sinh sống trong thôn trang, thời gian càng lúc càng khó khăn. “Nói như vậy, ta phải xây dựng giếng nước cạnh những thôn trang này rồi?”
Thăm dò được tình huống cụ thể, Thẩm Tòng Thanh thở ra một hơi, trầm tĩnh lại.
Nhiệm vụ này còn dễ dàng hơn ông đã nghĩ nhiều.
Bởi vì tất cả đều là cấp độ phàm nhân, không dính đến cổ tiên.
Ông là đại năng Âm đạo bát chuyển, đa số tình huống đều có thể ứng phó.
Thẩm Tòng Thanh lại nghĩ đến Phương Nguyên, miệng lẩm bẩm:
“Sở Doanh kia chẳng qua chỉ có tu vi thất chuyển, nhưng đã tích lũy được chín mươi ba điểm công đức.
Dùng cái này để suy đoán, hắn hoàn thành những nhiệm vụ kia cũng rất dễ dàng.”
Hiểu được tình huống, nhưng Thẩm Tòng Thanh cũng không vội vã ra tay.
Cái mà ông cần thử nghiệm còn có rất nhiều.
Ví dụ như nếu ông không làm nhiệm vụ này, ông có thể rời khỏi đây hay không?
Có thể câu thông bên ngoài hay không? Thủ đoạn mà ông ta có thể sử dụng còn lại bao nhiêu?
Thẩm Tòng Thanh cũng không tiếp xúc với những phàm nhân kia, mà sử dụng thủ đoạn Âm đạo lặng lẽ đào giếng xung quanh thôn trang.
Nơi này bị sa mạc hóa rất nghiêm trọng, Thẩm Tòng Thanh cũng phải đào rất lâu mới tìm được một chút mạch nước ngầm cạn dưới lòng đất.
Những mạch nước ngầm xung quanh ông tạo thành những cái giếng sâu.
Suy nghĩ lại, ông ta lại sử dụng thủ đoạn gia cố lại vách giếng.
Cuối cùng, ông còn dựng thêm đình nghỉ mát bên cạnh miệng giếng. “Không nghĩ đến có một ngày ta lại làm những việc nặng này.”
Thẩm Tòng Thanh cười nói.
Ông đào được hơn ba mươi cái giếng.
Nhiệm vụ này đối với một cổ tiên bát chuyển không có độ khó bao nhiêu.
Trong quá trình hoàn thành, Thẩm Tòng Thanh cũng thử không ít lần, thăm dò ra được rất nhiều nội tình của cõi yên vui này.
Ví dụ như ông không thể ra khỏi phạm vi nhiệm vụ, chỉ có thể lòng vòng trên hòn đảo Ngư Viên hoang vắng này.
Ví dụ như thông tin hạn chế, đừng nói là câu thông với Bảo Hoàng Thiên, ngay cả đưa tin cho Thẩm Đàm, Thẩm Khấp cũng không được.
Hoặc như ông không thể ra tay hạ sát phàm nhân trong thôn.
Tất cả thủ đoạn công phạt đều thất bại, bản thân còn bị phản phệ.
Nhưng ông có thể mở tiên khiếu của mình, lấy đồ từ trong tiên khiếu ra, nhưng không thể đoạt đồ vật trên đảo Ngư Viên làm thành của riêng, cất vào trong tiên khiếu của mình.
Thẩm Tòng Thanh cũng thu thập được rất nhiều tin tức trên người số phàm nhân.
Bọn họ có người ra vào đảo Ngư Viên, tiến hành buôn bán.
Cách đây, cũng có mấy thôn phát sinh tranh chấp, xảy ra nhân mạng.
Tổng thể mà nói, độ tự do của người dân bên trong cõi yên vui Thương Lam Long Kình rất cao, nhưng cổ tiên nhận nhiệm vụ lại bị hạn chế rất nghiêm khắc.
Về phần cái gì có thể hạn chế mình, Thẩm Tòng Thanh không phát hiện được manh mối, chứ đừng đề cập đến việc phá giải hoặc phản chế. Điều này khiến cho ông ta càng thêm khâm phục Nhạc Thổ Tiên Tôn.
Nhiệm vụ hoàn thành, Thẩm Tòng Thanh mặc niệm vài tiếng, lập tức được truyền tống về đảo tiếp dẫn.
Bia công đức ở bên cạnh ông.
Ông kiểm tra bia công đức.
Trên bảng xếp hạng công đức, ông quả nhiên nhìn thấy tên của mình.
Thẩm Tòng Thanh, chín công đức.
Mày Thẩm Tòng Thanh cau lại.
Ông hoàn thành được một lần nhiệm vụ, vậy mà chỉ có chín điểm công đức thôi sao? Thù lao này quá ít, vượt quá dự kiến của Thẩm Tòng Thanh. “Dựa theo tiến triển này, chẳng phải trước khi ta đến, tên Sở Doanh kia đã làm được mười nhiệm vụ?”
Nghĩ đến đây, chân mày Thẩm Tòng Thanh càng cau chặt hơn.
Ông nhìn lại những phần thưởng, tâm hơi hụt hẫng.
Những tiên cổ, tiên tài mà ông để mắt, bất kỳ cái nào cũng cần phải có hơn vạn điểm công đức.
“Còn có một điểm, tiên cổ là duy nhất, nếu để cho người khác lấy trước, ta tất nhiên sẽ không có cơ hội.”
“Hiện tại Sở Doanh dẫn trước nhiều như thế, ta nhất định phải nhanh lên, phải đuổi kịp hắn mới được.”
Thẩm Tòng Thanh thân là bát chuyển, nhưng lúc này cũng phải gấp gáp, những người khác càng là như vậy. “Đại trưởng lão.”
Thẩm Đàm bước đến, nghênh đón Thẩm Tòng Thanh.
Mặc dù y đã sớm hoàn thành nhiệm vụ của mình nhưng cũng không vội vã hoàn thành nhiệm vụ thứ hai, mà lựa chọn ở lại chờ.
Trên thực tế, trước khi quần tiên truyền tống đã ước định cẩn thận, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trao đổi với nhau.
Thẩm Tòng Thanh, Thẩm Đàm, Thẩm Khấp, Thẩm Tiếu, Thẩm Nại Hà, Nhậm Tu Bình, Đồng Họa là một nhóm.
Miếu Minh Thần, Phong Tướng, nữ tiên Hoa Điệp, Quỷ Thất Gia, Thổ Đầu Đà và Tằng Lạc Tử là nhóm thứ hai.
Hai bên có thể nói là phân biệt rõ ràng.
Rõ ràng, nhóm của Thẩm Tòng Thanh cường thế hơn nhiều.
Nhưng hoàn cảnh cõi yên vui quá đặc biệt, bọn họ không tiện ra tay với Miếu Minh Thần, đành phải nhìn đám người kia đoàn kết với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận