Cổ chân nhân

Chương 2363: Ta không tin! (1)

Quang ảnh xán lạn chậm rãi tiêu tán bên trong thạch thất. Phượng Kim Hoàng hít sâu một hơi, mắt phượng sáng ngời, không nháy mắt nhìn về phía trước. Lúc này, trước mặt nàng có một kén tằm, chỉ to bằng cái thớt, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung. “Một bước cuối cùng.” Phượng Kim Hoàng lại hít sâu một hơi, kết động mười ngón tay. Một lát sau, mười ngón như hoa sen nở rộ, quang ảnh lộng lẫy lấp lóe, tản ra toàn bộ thạch thất. Thủ pháp Phượng Kim Hoàng thành thạo như vậy, cho dù là Tông sư Luyện đạo nhìn thấy, vẻ mặt cũng phải ngưng trọng. Cho đến lúc này, Phượng Kim Hoàng đã sớm là Đại tông sư Luyện đạo, có được thủ pháp luyện cổ tuyệt luân như thế cũng không kỳ quái. Phượng Kim Hoàng áp dụng chính là pháp môn luyện đạo Kim Hỏa Song Lưu. Nàng đã tìm được phương thức luyện đạo mà nàng thích hợp nhất. Oành. Một lát sau, một tiếng nổ vang lên, kén tằm không phải tự bạo mà bỗng nhiên co vào. Mặt ngoài kén tằm trắng noãn dần dần biến thành màu lam, đồng thời kén tằm cũng trở nên cứng ngắc, tản ra chút ánh sáng của kim loại. “Thất bại nhiều lần, rốt cuộc cũng đã luyện thành.” Ánh mắt Phượng Kim Hoàng lóe lên sự vui mừng. Trong lòng nàng từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự tỉnh táo. Phong phạm của đại năng Luyện đạo đã bắt đầu triển lộ. Cổ trùng ngũ chuyển đã luyện thành, nhưng tiếp theo còn phải có thủ pháp thích hợp để tiến hành xử lý. Phượng Kim Hoàng há miệng, cẩn thận phun ra từng luồng gió lạnh buốt. Gió nhẹ quét qua, kén tằm u lam hơi rung lên, đồng thời phát ra tiếng xèo xèo. Nhiệt khí bốc lên, rất nhanh khiến cho toàn bộ thạch thất tràn ngập hơi nước nóng. Vận dụng pháp môn luyện đạo Kim Hỏa Song Lưu sẽ tạo thành di chứng này. Nhiệt độ bên trong cổ trùng quá cao. Nếu nhiệt độ không giảm xuống, mặc dù không chết nhưng sẽ khiến cổ trùng bị hao tổn nghiêm trọng, khó mà sử dụng. Luyện cổ bác đại tinh thâm, môn đạo rất nhiều. Bất cứ một phương pháp luyện cổ nào cũng đều có điểm ưu khuyết của mình. Nếu dùng băng pháp để luyện chế cổ trùng, phần tiếp theo không cần làm lạnh, chỉ cần ngâm trong ôn tuyền dưỡng một thời gian là được. Phượng Kim Hoàng thu lại pháp môn của mình, đứng dậy rời khỏi bồ đoàn. Cổ ngũ chuyển bay đến tay của nàng. Nàng ngưng thần thúc giục một chút, gương mặt nghiêm túc như băng phá hoa nở, xuất hiện nụ cười khiến người ta phải lóa mắt. Nàng rời khỏi mật thất bước ra bên ngoài. Một khắc mở cửa, âm thanh thác nước đổ xuống, tiếng chim hót, tiếng lá cây sàn sạt vọng vào tai của nàng. Mật thất bế quan tĩnh mịch đã rời xa, thế giới một lần nữa trở nên sinh động. Núi xanh, chim hót, hoa nở, ánh nắng tươi sáng, cảnh sắc an lành. Ánh mắt Phượng Kim Hoàng quét qua, quả nhiên nhìn thấy Long Công đang ngồi xếp bằng trên tảng đá bên cạnh đầm nước. “Sư phụ, sư phụ, người nhìn đi. Con đã luyện thành cổ Mộng Chẩm rồi.” Phượng Kim Hoàng chạy đến trước mặt Long Công, giơ lên con cổ ngũ chuyển vừa mới luyện thành, không khỏi khoe khoang. Long Công chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt liếc nhìn cổ Mộng Chẩm, khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Không tệ, không tệ.” Phượng Kim Hoàng hơi bĩu môi: “Nào chỉ không tệ? Sư phụ người không biết, con vì luyện chế con cổ trùng này mà thất bại không biết bao nhiêu lần, lần này mới thành công. Có cổ Mộng Chẩm, cổ sư phàm nhân chỉ cần gối đầu chìm vào giấc ngủ, nhất định có thể tiến vào mộng cảnh, sẽ có lợi cho Linh Duyên Trai của con, thậm chí toàn bộ Trung Châu.” Từ khi Phượng Kim Hoàng bái Long Công làm sư phụ, vẫn luôn dốc lòng tu hành. Long Công không những chỉ điểm cho nàng về tu hành mà còn giảng giải cho nàng thời cuộc trong toàn bộ thiên hạ, nâng cao ánh mắt và kiến thức cho Phượng Kim Hoàng. Phượng Kim Hoàng được Long Công dốc lòng dạy bảo, xưa đâu bằng nay, có được ánh mắt chiến lược, cân nhấc vấn đề gì cũng xuất phát từ đại cục. Phượng Kim Hoàng luyện được con cổ Mộng Chẩm, nhìn thì rất bình thường, nhưng bởi vì nó là phàm cổ, cho nên mới được cổ sư sử dụng rộng rãi. Chỉ cần sau này luyện ra càng nhiều cổ Mộng Chẩm hơn, cổ sư Trung Châu có thể thoải mái tiến vào mộng cảnh, đào móc cổ tài Mộng đạo, chiếm cứ tiên cơ trong đại thời đại. Có thể nói, đây là một loại cổ có thể gia tăng ưu thế chiến lược một châu, ý nghĩa quan trọng, không thể coi thường. Nhưng Long Công lại không hề kinh ngạc: “Con hoàn thành việc này, có thành tựu như thế cũng đúng. Hoàng nhi, con chính là Đại Mộng Tiên Tôn trong tương lai.” Long Công còn chưa nói xong đã bị Phượng Kim Hoàng cắt ngang, gương mặt hiện lên sự không cam lòng: “Được rồi, được rồi, người lại nói mấy lời này nữa. Chẳng lẽ con lấy được những thành quả này chỉ vì con là Đại Mộng Tiên Tôn trong tương lai sao?” Long Công cười nhạy, nhìn chăm chú Phượng Kim Hoàng, đột nhiên chuyển sang chuyện khác: “Hoàng nhi, con có tin số mệnh không?” Phượng Kim Hoàng cau mày: “Sư phụ nói là cổ Số Mệnh sao?” Long Công gật đầu: “Không sai, chính là cổ Số Mệnh được ghi lại bên trong Nhân Tổ Truyện, cũng là cổ Số Mệnh mà Tiên Đình ta phải chữa trị.” Bên trong Nhân Tổ Truyện có ghi lại, Nhân Tổ hao phí rất nhiều tinh lực, thu thập cổ tài, thậm chí bỏ luôn hai tay của mình, rốt cuộc đã luyện thành cổ Tài Phú. Ông đã mang con trai Viêm Hoàng Lôi Trạch, con gái Vạn Kim Diệu Hoa một lần nữa đến chỗ người Vũ. Nhưng thật kỳ lạ, tất cả người Vũ đều biến mất không thấy bóng dáng. “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Nhân Tổ nghi hoặc. “Bởi vì ta đến đây, người Vũ đều sợ ta, cho nên tất cả đều chạy mất.” Một con nhện trắng đen xen kẽ khoan thai xuất hiện trước mặt Nhân Tổ. “Ngươi là ai?” Nhân Tổ hỏi. Nhện cười nói: “Người ơi, ngươi đã từng mở một con đường bên trong Sinh Tử Môn, còn không biết ta là ai? Ta là cổ Số Mệnh.” Vạn Kim Diệu Hoa hỏi: “Cổ Số Mệnh, ngươi không có bàn tay của ta, vì sao người Vũ lại sợ ngươi?” Cổ Số Mệnh cười nói: “Bởi vì bọn họ đều muốn theo đuổi tự do, mà số mạng ta lại muốn trói buộc bọn họ, hạn chế bọn họ.” Viêm Hoàng Lôi Trạch phàn nàn: “Thì ra ngươi có chủ ý giống như chúng ta. Ngươi thật sự thất bại rồi, ngay cả một người Vũ cũng không bắt được, còn liên lụy đến chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận