Cổ chân nhân

Chương 1799: Cổ Tình Yêu chơi xỏ (1)

“Nếu tiến vào bức tường ngăn giới, thủ đoạn lừa gạt kẻ địch đã sử dụng hết, chắc chắn sẽ phải nghênh chiến với Phương Nguyên bên trong bức tường ngăn giới. Thế của bên ta lại quá yếu.”
Ảnh Vô Tà biết rất rõ, nếu sử dụng sát chiêu tiên đạo bên trong bức tường ngăn giới sẽ bị phản phệ, nhưng Phương Nguyên lại không bị hạn chế này.
Bức tường ngăn giới năm vực quả thật là đất lành để cho Phương Nguyên giết người cướp của.
Ngay cả cổ tiên bát chuyển cũng không làm gì được.
Bởi vì bát chuyển tiến vào bức tường ngăn giới còn bị hạn chế nhiều hơn so với thất chuyển, lục chuyển. Đương nhiên, cổ tiên bát chuyển sẽ đi thông qua Bạch thiên, Hắc thiên, sẽ không não tàn đến mức đi qua bức tường ngăn giới.
Ảnh Vô Tà khăng khăng tiến vào bức tường ngăn giới, đó chính là mạo hiểm, phong hiểm cực kỳ to lớn. Phương Nguyên để lộ át chủ bài, chứng tỏ hắn không cần đến Thượng Cực Thiên Ưng, chỉ cần lá bài tẩy này của hắn, Ảnh Vô Tà cũng cảm thấy khó mà làm gì được hắn. “Không, còn có Bạch Ngưng Băng.”
Ảnh Vô Tà . Âm Thầm nhìn lén sang Bạch Ngưng Băng.
Y lập tức cảm thấy liên minh trước đó chính xác vô cùng. Đồng thời trong lòng cũng có chút cảm thán, không nghĩ đến lúc này lại phải dựa vào sức mạnh của Bạch Ngưng Băng. Nói thật, vận mệnh quỹ tích biến hóa vô tận.
Y đường đường là Ảnh Vô Tà, nhưng lại phải dựa vào Bạch Ngưng Băng vốn được xem là quân cờ.
“Nhưng rốt cuộc Bạch Ngưng Băng có bao nhiêu thực lực?
Nàng ta vừa mới tiếp nhận động thiên Bạch Tướng, cũng chưa được bao lâu.”
Ảnh Vô Tà suy nghĩ, nhưng trong lòng cũng không có con số chính xác.
Y lại nghĩ:
“Nhưng nếu lần này không tiến vào bức tường ngăn giới, chỉ dạo quanh Đông Hải. Tứ Thông Bát Đạt cũng không phải thủ đoạn có thể thúc giục liên tiếp.
Chỉ cần thở dốc một lát, sớm muộn gì cũng sẽ bị Phương Nguyên tìm được.”
“Quan trọng hơn chính là, nơi này là Đông Hải, còn phe mình là cổ tiên dị vực.” Nhục thân của Ảnh Vô Tà là tiên cương Tây Mạc.
Bạch Ngưng Băng là cổ tiên Nam Cương. Thái Bạch Vân Sinh và Hắc Lâu Lan đến từ Bắc Nguyên. Thạch Nô đến từ Trung Châu.
Không một cổ tiên nào là Đông Hải cả.
Cổ tiên dị vực nhất định sẽ bị xa lánh, thậm chí bị truy sát ở bốn vực còn lại. Mặc dù bài xích ở Đông Hải không quá mạnh, nhưng đừng quên, Phương Nguyên là cổ tiên Đông Hải.
Tiên thể chí tôn. Có thể dung nhập vào bất kỳ dị vực nào, trở thành cổ tiên bản thổ. Đến lúc đó, hai bên giao chiến, cổ tiên Đông Hải xuất hiện, Phương Nguyên sẽ chiếm thượng phong. Cổ tiên Đông Hải trợ giúp Phương Nguyên là chuyện không cần nói cũng biết. Đưa than sưởi ấm cho ngày tuyết rơi thì ít, mà dệt hoa trên gấm cho người thì nhiều.
“Cho nên, ở lại Đông Hải, rất có thể tiếp theo chúng ta gặp không chỉ có một mình Phương Nguyên, mà còn có cổ tiên Đông Hải khác.” Ảnh Vô Tà cười khổ. Không thể không nói, y trải qua ma luyện và ngăn cản, thành thục hơn trước đó vô số lần, lúc nào cũng suy nghĩ toàn diện. Đây là điều mà trước kia không hề có.
“Càng không nói đến Phương Nguyên còn có Thượng Cực Thiên Ưng.”
“Nhất định chúng ta phải đến Bắc Nguyên. Phúc địa Đại Tuyết Sơn chính là hi vọng duy nhất của chúng ta.
Lợi dụng cổ tiên bát chuyển tiêu diệt hắn.” Suy đi nghĩ lại, Ảnh Vô Tà rốt cuộc quyết định dẫn đầu bay nhanh vào trong một bức tường ngăn giới.
Mấy canh giờ sau, một con Kiếm Giao thượng cổ từ đằng xa bay đến.
“Tiến vào Bắc Nguyên rồi?”
Con Kiếm Giao thượng cổ này chính là Phương Nguyên.
Tất cả như Ảnh Vô Tà đã sở liệu. Sau khi Phương Nguyên phá vỡ cổ trận, hắn không hề phát hiện bóng dáng của đám người Ảnh Vô Tà. Phương Nguyên có chỗ nào mà không biết đối phương đã dùng kế ve sầu thoát xác. Cũng may mà hắn không tiếc bại lộ át chủ bài, cưỡng ép phá vỡ cổ trận. Bằng không, hắn sẽ còn mơ mơ màng màng.
“Xem ra, mặc dù Khí Vận Giao Cảm có thể điều tra được mục tiêu, nhưng cũng khó mà tránh bị lừa dối.”
“Như vậy, đối tượng này của ta có phải cũng là giả?”
Nếu là giả, Phương Nguyên cũng không còn cách nào.
Dù sao đây cũng là mục tiêu duy nhất của hắn. Nhưng nếu là thật... Ha ha. “Vậy thì, ta sẽ làm thịt các ngươi trong bức tường ngăn giới.
Các ngươi xuyên thẳng bức tường ngăn giới trước mặt ta, đây quả thật tự tìm đường chết.”
Thi Chính Nghĩa dạo bước trong đại điện. Cậu ta đứng ngồi không yên, quyết định đi dạo xung quanh một chút. Dư Nghệ Dã Tử ngồi xếp bằng trên mặt đất, mở mắt ra, bất mãn nói: “Ngươi không thể nghỉ ngơi sao? Đừng đi qua đi lại như vậy.” Thi Chính Nghĩa hét lên:
“Ta đã sớm nghỉ ngơi tốt rồi. Hài, còn phải chờ đến lúc nào nữa.”
“Chờ cổ tiên Trung Châu đến.”
Bất Chân Tử lên tiếng. “Nếu họ không đến, chúng ta vẫn phải chờ sao?”
Triệu Liên Vân cau mày, có chút không kiên nhẫn được. Khi giao chiến với Phát Cơ, năm vị cổ tiên tập trung toàn bộ tinh thần, không có cảm giác gì.
Bây giờ ở lại đây, từng giây từng phút đều là dày vò. Tình huống của Triệu Liên Vân càng thêm nghiêm trọng, giống như có đám lửa cháy trong lòng của nàng.
Bất Chân Tử cau mày, đang định lên tiếng. Nhưng lúc này, Triệu Liên Vân lại truyền âm: “Mọi người chắc chắn cũng có một số suy nghĩ trong lòng.
Cảnh tượng sau cùng bên trong vô gian đạo, mọi người chẳng những thấy mà còn tự mình trải qua. Mọi người nói, những cổ tiên còn lại không hao tổn bên trong chứ?”
“Làm sao có thể?”
Thi Chính Nghĩa là người đầu tiên bác bỏ. Cậu ta thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Triệu Liên Vân có chút tức giận.
Bởi vì phụ thân Thi Các của cậu ta cũng nằm trong số những cổ tiên đó. Triệu Liên Vân nói như vậy, giống như chú định phụ thân cậu ta đã chết.
Triệu Liên Vân mặc kệ thái độ của Thi Chính Nghĩa, nói tiếp:
“Thật ra mọi người đều rất rõ ràng, chúng ta đến được đây là nhờ uy năng của cổ Tình Yêu. Nhưng những cổ tiên còn lại, bọn họ lại không nhận được chiếu cố này.
Lúc đó, ngay cả tiên cổ phòng còn phải sụp đổ, huống chi là cổ tiên? Nếu không có viện quân, vậy chúng ta phải đợi cái gì?”
Những cổ tiên còn lại nghe xong, không khỏi biến sắc.
Thật ra, trong lòng bọn họ đều có lo lắng đó, chỉ là không chủ động nói toạc ra mà thôi.
Hiện tại, Triệu Liên Vân chủ động nói ra, Bất Chân Tử suy nghĩ một chút, sau đó trầm giọng nói: “Tình huống mà ngươi đoán cũng có khả năng. Nhưng cho dù không có viện quân, mười đại cổ phái Trung Châu cũng sẽ điều nhóm cổ tiên thứ hai đến?”
Triệu Liên Vân tiếp lời:
“Vậy nhóm viện quân thứ hai có thể đến đây hay không? Con đường gian nan hiểm trở trước đó, các vị cũng đã tự mình trải qua. Vô gian đạo còn có thể sử dụng lần thứ hai sao?
Cho dù có sử dụng được, chúng ta còn có thể yên tâm dùng lần thứ hai không?”
Bất Chân Tử nhìn chăm chú Triệu Liên Vân, nghiêm túc nói:
“Ngươi hãy tin tưởng môn phái, Triệu Liên Vân. Ngươi là tiên tử đương đại của Linh Duyên Trai, môn phái là nền tảng của ngươi. Nếu ngươi ngay cả môn phái cũng không tin, vậy thì còn có thể tin ai đây?”
Triệu Liên Vân nhạy bén phát hiện được Bất Chân Tử đang không vui. Nhưng nàng vẫn cố chấp nói:
“Cho dù môn phái có thể điều động viện quân, hơn nữa còn có thể chạy đến đây, nhưng mất thời gian bao lâu?
Rốt cuộc thì khi nào bọn họ đến? Khi đến, sẽ phải trả cái giá lớn như thế nào? Sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn không?
Nơi này là Bắc Nguyên, không phải Trung Châu.”
Bất Chân Tử im lặng. Ông không cách nào phản bác Triệu Liên Vân.
Triệu Liên Vân thở ra một hơi:
“Tóm lại, ta không muốn đợi thêm nữa.”
Bất Chân Tử tức giận nói:
“Không muốn chờ cũng phải chờ.”
Ông đối mặt với Triệu Liên Vân, hai bên đều không nhượng bộ, đều có kiên trì của riêng mình. Trong mắt Triệu Liên Vân nhanh chóng dâng lên một luồng sương mù. Nàng chủ động chuyển ánh mắt sang một bên: “Nếu trong khoảng thời gian này, Hồng Vận gặp độc thủ thì nên làm cái gì? Ngươi có thể đảm bảo không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận